‘Trích lời Gia Mộc: Bất cứ pháp luật nào cũng có hai mặt chính - phản. Mấu chốt nằm ở chỗ bạn làm thế nào lợi dụng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình ở mức độ cao nhất’
Bảy rưỡi sáng, Uông Tư Điềm mặc áo khoác vào, rón rén đi ra ngoài. Hôm qua bạn cùng phòng của cô ta làm ca đêm, hai giờ sáng mới về nhà, bây giờ vẫn đang ngủ. Lúc cô ta định đóng cửa chống trộm lại, đột nhiên điện thoại vang lên, cô ta vội vàng cầm lấy điện thoại: “A lô!”.
“Uông Tư Điềm phải không?”.
“Vâng”. Cô ta vừa nói vừa đóng cửa lại.
“Tớ là Chương Tuệ”.
Uông Tư Điềm sững sờ một lát: “A… Bạn dậy sớm thế…”.
“Bạn vẫn còn đang ngủ à? Xin lỗi…”.
“Không, không sao, tớ chuẩn bị đi làm đây…”.
“Vậy lát nữa tớ gọi lại…”.
“Không cần, bạn cứ nói đi”.
Chương Tuệ là bạn tốt nhất của cô ta, học cùng lớp từ cấp một lên cấp hai. Vì dáng người na ná như nhau, thường xuyên mặc quần áo giống nhau, hai người cùng đi trên đường thường khiến người khác tưởng là chị em sinh đôi. Nhưng từ khi cô ta vào trại quản giáo, hai người đã không còn liên lạc với nhau. Khoảng một tháng trước, cô ta đang đi đường chợt gặp Chương Tuệ, hai người trao đổi số điện thoại di động, nhưng chưa ai gọi điện cho ai. Đến bây giờ Chương Tuệ gọi điện thoại tới, cô ta mới phát hiện mình lại quên không lưu số của Chương Tuệ.
Cuộc sống trước và sau khi vào trại quản giáo dường như bị tách ra, cách nhau một khoảng trống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-xu-ly-rac-thai/1412890/quyen-8-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.