*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng thứ sáu, Ninh Diệc Duy thấp thỏm về đến nhà.
Cậu mở khóa vào cửa, mùi thơm của thức ăn xen lẫn mùi thuốc lá phả vào mặt, trong phòng bếp có âm thanh xào rau. Ba cậu đang đưa lưng về phía cửa mà gọi điện thoại, không chú ý động tĩnh sau lưng.
Ninh Diệc Duy để cặp xuống, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ba.”
Ninh Cường quay đầu nhìn, liền ngay và lập tức lớn tiếng nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại: “Không thèm nói với ông nữa, con trai tôi về nhà rồi!” dứt lời liền đi về phía Ninh Diệc Duy.
Thân hình Ninh Cường cao lớn, ông để đầu tóc húi cua, mặc chiếc áo da màu nâu nhạt, tay phải kẹp điếu thuốc, vừa rồi nói chuyện điện thoại quá chăm chú, khói thuốc bay mù mịt khắp phòng, vừa đi mà tàn thuốc vừa rụng xuống đất: “Hôm nay tan học sớm thế con?”
“Dạ,” Ninh Diệc Duy dựa theo những gì Lương Sùng nhắn cho cậu mà nói đâu vào đó: “Sáng nay con có hai tiết, năm tư đại học vốn cũng ít lớp, tự sắp xếp thời gian là chủ yếu. Tuy dạo này hơi bận một tẹo nhưng cả tháng rồi con chưa được gặp ba mẹ, vô cùng vô cùng nhớ nên hôm nay tan học con không đến thư viện mà trực tiếp về nhà luôn.”
“Duy Duy của chúng ta khổ cực rồi,” Ninh Cường rất trìu mến vỗ vai Ninh Diệc Duy, lại hơi bức xúc nói: “Ba đã nói mà, mẹ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-vao-giac-ngu/155568/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.