8 giờ 21 phút sáng, điện thoại Lương Sùng trên đầu giường bắt đầu rung lên, kéo dài tận 2 phút, liên tục không ngừng.
Lương Sùng không muốn để ý tới, nhưng Ninh Diệc Duy nằm trong vòng tay anh bất an động đậy mấy lần, dường như sắp bị đánh thức, anh không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy lấy di động.
Mới vừa cầm lên thì Ninh Diệc Duy đã vươn người ôm lấy eo anh, chôn đầu vào lồng ngực anh. Lương Sùng dỗ dành mà vỗ lên lưng cậu, anh muốn tắt di động nhưng vừa liếc nhìn đã thấy ba chữ ‘Khổng Thâm Phong’ hiện rõ trên màn hình.
Lương Sùng tỉnh táo lại.
“Ai vậy,” Ninh Diệc Duy rốt cục vẫn bị đánh thức, mơ màng ngẩng đầu, đôi môi cọ cọ lên cằm Lương Sùng, giơ tay vừa muốn lấy điện thoại trên tay anh vừa ngây ngô nói: “Ồn quá à, tắt đi.”
Tuy sức Ninh Diệc Duy không lớn nhưng Lương Sùng cầm điện thoại không chắc, Ninh Diệc Duy một tay vồ qua di động liền rơi xuống sàn nhà, phát ra âm thanh va chạm không nặng không nhẹ.
Ninh Diệc Duy nhất thời yên tĩnh hơn, sau vài giây cậu không nói năng gì mà xoay lung lại, giả vờ như chưa có gì xảy ra, còn chưa xoay hết đã bị Lương Sùng túm vai lôi trở lại.
“Sao đây, Ninh Diệc Duy” âm thanh Lương Sùng kề sát bên tai Ninh Diệc Duy “Làm rơi di động của anh lại giả vờ như không làm gì thế à?”
Ninh Diệc Duy biết cái người không hiền lành này sẽ nhân cơ hội bắt chẹt mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-vao-giac-ngu-2/3300492/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.