Chuyện của chị Tần vẫn chưa thực sự được giải quyết vì Tống Hạo Hiên nói rằng anh sẽ xử lý việc này sau khi quay về. Trần Khả Nhân cũng đã nói với chị Tần là khoảng thời gian này chỉ có thể chờ đợi trong lo lắng, bất an mà thôi.
Mà gần đây Trần Khả Nhân thường hay mất hồn lạc vía, thi thoảng sẽ bất giác bật cười như một đứa ngốc.
Cô vỗ vỗ lên khuôn mặt hơi ửng hồng của mình rồi mím môi ra lệnh cho bản thân không được tiếp tục nghĩ đến lời nói trước đó của Tống Hạo Hiên nữa, nhưng càng không cho bản thân nghĩ đến thì những hồi ức của ngày hôm đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
“Bé ngoan, anh rất nhớ em… ”
Trần Khả Nhân chống cằm, cắn môi cô nghĩ những lời này có lẽ do Tống Hạo Hiên thuận miệng nói ra mà thôi, chỉ là áo anh lại phải dùng giọng nói trầm thấp đến như vậy để nói ra những lời đó một cách vô cùng thâm tình chứ… Khiến cô bất giác sẽ suy nghĩ nhiều, khiến cô bất giác sẽ trở nên rối bời, khiến cô…
“Anh Tống thật sự là người xấu! ” Cô mím chặt môi và thầm mắng Tống Hạo Hiên một tiếng, đây có lẽ là lần đầu tiên cô mắng anh, mắng xong lại cảm thấy có chút ngượng ngùng kỳ quái, vừa đỏ mặt vừa nhỏ giọng nói lời xin lỗi, như vậy đã rối lại càng thêm rối.
Sau khi tan học, Trần Khả Nhân mua một ít trái cây trên đường rồi thong thả trở về nhà. Lúc tiến vào khu cư xá và đi gần đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-tro-thanh-nguoi-tinh-hoan-hao/223810/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.