Chương trước
Chương sau
Editor: Ry
Lá cây ngô đồng sum suê che lấp đi ánh nắng chói chang, tại ngã tư một khoảng im lặng, Cố Tân Di chỉ cảm thấy gió thổi qua thật nóng, từ đầu đến chân đều đỏ bừng. Hiện tại, cô không nghĩ đến việc hỏi đường nữa, chỉ muốn lẳng lặng đào cái lỗ mà chui xuống.
(┬┬﹏┬┬) câu chuyện bi thương này, nói ra ngoài sẽ không có người tin!!!
"Xùy." Một tiếng cười khẽ từ trên đỉnh đầu truyền đến, bàn tay nhỏ bé run rẩy của Cố Tân Di không biết nên đặt chỗ nào cho phải.
Không biết vì mông quá đau mà sinh ra ảo giác không, cô nghe thấy trong tiếng cười khẽ ấy có một chút sung sướng?
Σ (° △ ° |||) ︴
Cô vội vàng giấu bàn tay ra sau lưng, âm thầm sờ sờ mông, rất đau.
Cho nên nhất định là ảo giác.
Cố Tân Di trước sau không dám ngẩng đầu lên, giọng nói nhỏ như ruồi muỗi liên tục nói xin lỗi.
Dưới ánh nắng, cô thoáng thấy chiếc quần tây đen của người đàn ông phẳng phiu, vừa vặn, đường cắt may tinh tế kéo dài thẳng tắp.
"Lạc đường."
Anh nói một cách chắc chắn, giọng nói sạch sẽ mà mát lạnh, trong trẻo như gió mát lướt qua khe núi, âm cuối trầm thấp hóa thành hồ nước phẳng lặng.
Trong tiếng lá thổi xào xạc, phảng phất vọng về từ miền sâu thẳm của ký ức.
Cố Tân Di bị giọng nói của anh làm cho kinh ngạc, sau đó hoàn toàn ngậm miệng, gật đầu lại lắc đầu.
Cô quấn tóc, tạm dừng một hồi lâu, cân nhắc, suy nghĩ rồi lại gật đầu.
Lạc đường là chuyện nhỏ, nhưng đau mông là chuyện lớn.
Cô gật đầu như gà mổ thóc, mái tóc đen dài xõa sang một bên, lộ ra cần cổ trắng ngần mềm mại, đôi hoa tai hình bông hoa nổi bật lên vành tai mượt mà, đáng yêu, chiếc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng buông xuống ngang hông. Cũng may, thời điểm cô té ngã, hai đôi chân trắng nõn mảnh khảnh không bị trầy xước gì.
Tần Trạm hít sâu một hơi, khom lưng đưa tay phải tới trước mặt cô.
Những vết đốm sáng giữa những chiếc lá vừa vặn chiếu vào ngón tay anh, nổi bật lên khớp xương rõ ràng, thon dài có lực, đường vân tay rõ nét.
Cố Tân Di sững sờ một lúc, rụt rè ngẩng đầu lên.
Ngược sáng, Cố Tân Di không nhìn thấy được khuôn mặt anh.
"Nơi này cách khu ký túc xá ước chừng 1400 mét, khoảng cách thực tế là 3200 mét, thoạt nhìn chân của em cũng mỏi rồi." Tần Trạm nhìn bảng chỉ dẫn bắc nam cách đó không xa, "Hơn nữa lại không phân biệt được nam bắc, khả năng em nhanh chóng trở về là rất thấp. Chỗ này nằm ở phía Tây Nam, hiện tại đang là giờ lên lớp, trước mắt, người đi ngang qua đây lại càng thấp. Nhưng em bị ngã cũng có một phần trách nhiệm của tôi—" anh trầm mặc.
Tốc độ nói trôi chảy, trật tự rõ ràng, vẻ mặt của Cố Tân Di choáng ngợp, có lẽ bởi vì khí chất của anh quá đơn giản, sạch sẽ, cô bị thuyết phục mà gật đầu, kiên nhẫn chờ anh nói tiếp nửa câu sau.
"Tôi sẽ phụ trách."
Tần Trạm nói một cách kiên định, còn gật đầu một cái.
A?
Đôi mắt của Cố Tân Di mở to, hai má phồng lên, giống như con cá nóc.
Cô không quan tâm đến cơn đau ở mông nữa, lập tức đứng dậy, lùi một bước nhỏ, mờ mịt nhìn người đàn ông đối diện.
Anh cũng không hề xấu hổ, lạnh nhạt thu tay về, ngón trỏ xoa xoa huyệt thái dương, xoay người đi về phía trước.
"Đi thôi."
Cố Tân Di do dự một lúc, cuối cùng đi theo anh.
Cô duy trì khoảng cách với anh khoảng một mét, ngẫu nhiên giẫm lên cái bóng thấp thoáng của anh.
Cố Tân Di so sánh một chút, phát hiện anh thực sự rất cao. Người cao 1m68 như cô khó khăn lắm mới chạm đến vai anh. Bộ tây trang được cắt may vừa vặn phác họa thân hình anh, anh đi rất chậm, như đang nhàn hạ tản bộ.
Tần Trạm nghe tiếng bước chân nhỏ bé phía sau, mím môi cười.
Không bao lâu, Cố Tân Di bèn nhìn thấy anh lấy ra chìa khóa xe, lúc này, con đường vắng vẻ chỉ có một chiếc ô tô đang đậu.
Tần Trạm mở cửa xe, ngón trỏ xoa huyệt thái dương, đứng dậy lấy một cái đệm màu trắng ở ghế sau đặt lên ghế phụ.
Chống cửa xe, anh nhìn về phía cô gật đầu ra hiệu, sau đó thản nhiên nói: "Đi thôi."
Giọng nói của anh mang cảm giác quen thuộc và an toàn khiến Cố Tân Di không thể từ chối, cô vô thức bước đến, ngồi xuống ghế phụ, xúc cảm êm ái của tấm đệm khiến cô choáng váng.
Tần Trạm ngón tay giật giật, mím môi dặn dò: "Thắt dây an toàn."
Anh lái xe vòng lại, thời điểm quay xe còn sử dụng một chút tiểu xảo, hai mắt của Cố Tân Di sáng rực.
Tài lái xe thật điêu luyện!
Đầu tiên xe chạy thẳng, sau đó rẽ ngoặt, cuối cùng dứt khoát đi thẳng xuống mà không có bất kỳ sự dư thừa nào. Nhìn ra bên ngoài cửa xe, Cố Tân Di bắt gặp tòa kiến trúc từng nhìn thấy lúc đến đây, cảm giác khẩn trương trong lòng chợt tiêu tan.
Anh ấy biết đường, còn phân biệt được nam bắc.
Cố Tân Di cảm thấy may mắn không thôi.
Nhiệt độ trong xe vừa phải, rừng cây ở Khoa Đại rậm rạp, nhiệt độ thấp hơn nhiều so với bên ngoài, nhưng vẫn không chịu nổi cái nóng bức như thiêu đốt của mùa hè. Ở dưới cái nóng trong thời gian dài, Cố Tân Di khá mệt mỏi, điều hòa trong xe thổi qua thoáng cái liền thoải mái không ít.
Cô quay đầu lại, nhìn sườn mặt tuấn tú, sạch sẽ của anh ở giữa ranh giới sáng tối, hàng lông mi dày như được nhuộm sáng.
Nhìn anh rất trẻ, nhưng lại toát lên vẻ chững chạc, trên người mang một loại khí chất mâu thuẫn đan xen giữa thiếu niên và đàn ông.
Cô cảm thấy không tốt lắm khi nhìn lén người ta như vậy, vừa định quay đầu đi, thì tầm mắt bèn chú ý đến mồ hôi chảy xuống từ viền cổ áo hơi mở của anh.
Cố Tân Di duỗi tay ra cảm nhận nhiệt độ, vì hôm nay phải đi xa, cô chỉ mặc một cái áo sơ mi đơn giản phối với quần short jean. Hiện tại, nhiệt độ trong xe khá thoải mái với cô, nhưng đối với bộ tây trang của anh mà nói, quá nóng.
Trong xe không mở nhạc, sau khi chạy qua tuyến đường chính có thể nghe thấy tiếng náo nhiệt của đám đông.
Cô nhìn chằm chằm vào những giọt mồ hôi sáng lấp lánh giữa cổ anh, không biết là ngẫu nhiên hay cố ý.
"Đẹp không?"
Cố Tân Di nhìn đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy anh mở miệng.
"Hở?"
Cố Tân Di không rõ, khẽ nhếch miệng.
Tần Trạm quay mặt lại nói: "Em đang nhìn tôi." Lông mi của anh lay động, khóe miệng rõ ràng không hề nhếch lên, nhưng Cố Tân Di lại cảm thấy anh tựa như đang cười.
Anh nói rất chắc chắn, sạch sẽ lại mang một chút trẻ con, lúc này cô mới nhớ ra mình vừa nhìn từng giọt mồ hôi lăn trên cổ anh.
"Đẹp không?" Anh hỏi lại, một hai phải nhận được kết quả như mong muốn.
Cố Tân Di bị ánh mắt bình tĩnh của anh làm cho xấu hổ, gật đầu nói: "Đẹp."
Anh cũng gật đầu, coi như đồng ý với câu trả lời của cô, rồi lại dời tầm mắt đi chỗ khác.
Tốc độ xe chậm lại.
Anh vốn lái chậm, quy quy củ củ không vượt xe, không chiếm làn, hiện giờ lái còn chậm hơn.
Cố Tân Di nhìn thấy một nam sinh đi xe đạp lướt nhanh qua họ, cậu ta còn hưng phấn mà quay đầu đưa tay làm hình chữ V.
Khu ký túc xá dần xuất hiện trước mắt, Tần Trạm dừng xe ở đầu đường.
Cố Tân Di liên tục nói lời cảm ơn.
Tần Trạm hơi hơi gật đầu, khẽ xoa huyệt thái dương, nói: "Em cũng đẹp." Nói xong, anh quay xe rời đi, đuôi xe màu trắng như tên bắn chạy đi, tốc độ cực nhanh, làm cho Cố Tân Di sửng sốt một lúc lâu.
Tại sao......
Cô lại có cảm giác, mình bị trêu chọc rồi bị người ta vứt bỏ thế nhỉ?
Đúng vậy, cô vừa mới...
Bị trêu chọc.
Cố Tân Di âm thầm nhéo mông mình một phen, đau đớn làm cô hoàn hồn.
Nhìn thoáng qua hướng xe rời đi, cô chậm rãi đi về ký túc xá.
Sau khi leo đến tầng bốn, Cố Tân Di mệt bở hơi tai, Giả Giai đang ngủ say, hai người còn lại cũng không thấy bóng dáng, hẳn là đi tham gia hoạt động lớp.
Cố Tân Di nhẹ nhàng đặt điện thoại lên bàn sạc pin, khi đang rửa mặt trước bồn, cô chợt phát hiện khuyên tai bên phải bị mất.
Cô suy nghĩ một hồi, hẳn là trong lúc mình bị ngã nó đã rơi ra, đau lòng một hồi, nhưng không thắng nổi sự mệt mỏi, ở trên giường ngủ mê mệt.
Một giấc này cô ngủ đến tận 5 giờ rưỡi chiều, khi tỉnh dậy, thì thấy Giả Giai đang dựa vào tường chơi điện thoại. Thấy cô tỉnh dậy, cô ấy bèn cười hỏi đi đâu ăn cơm.
Ngày hôm nay, ngoài việc phổ cập kiến thức khoa học và kiến trúc bên ngoài, anh Béo còn tinh tế quảng cáo những món ăn ngon ở trường. Điều an ủi Cố Tân Di chính là 35 căn tin thực sự không phải gạt người, ở đây xác thực có 35 cái căn tin, không kể đến còn có các quán ăn nhỏ khác, mỗi căn tin đều có những món ăn khác nhau, từ mì đến cơm, từ bữa sáng đến bữa tối, đủ vùng miền, đủ khẩu vị, tất cả đều có. . Truyện Ngược
Anh Béo còn sinh động nói đến cảm nhận của mình, khiến Cố Tân Di không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Điểm tâm sáng yêu quý ở căn tin số 3, lựa chọn hàng đầu cho bữa trưa là căn tin số 27, bữa tối đi dạo ở căn tin của nhân viên trường học, bữa khuya tạm chấp nhận căn tin số 1.
Cuối cùng, anh Béo còn chu đáo nhắc nhở——
"Đó là cách anh thay đổi từ Triệu Nguyên thành anh Béo."
Anh ấy sờ cái bụng tròn trịa của mình, ngửa mặt lên trời một góc 45 độ.
Nhưng đối với thể chất trời sinh ăn không mập của Cố Tân Di mà nói, không có một chút uy hiếp nào, cô đã gấp không chờ nổi muốn đến căn tin đại sát tứ phương.
Cố Tân Di bước xuống giường, hỏi xem Giả Giai có ý tưởng gì không.
Giả Giai khẽ lắc đầu.
Vừa mới tham quan khuôn viên trường, đi một chặng đường dài đã khiến bắp chân hai người có chút mỏi, đến nơi xa cũng không thích hợp.
Đúng lúc này, Đồng Như Nam và Vệ Tử Khiên trở về ký túc xá, sau khi nghe Cố Tân Di kể lại về những món ăn ngon, hai người họ cũng nóng lòng sôi nổi thảo luận cùng.
Cố Tân Di lấy bản đồ ra, xem lại hai lần, chọn một căn tin gần nhất, lại có danh tiếng không tồi, đó là căn tin của nhân viên trường.
Cả bốn người huyên náo đi ra cửa, dọc đường đi, bốn cô gái thường xuyên thu hút sự chú ý của người đi đường.
Nữ sinh ngành kỹ thuật không hề khô khan hay ăn mặc lôi thôi như trong ấn tượng của mọi người. Ngược lại, các nữ sinh này đều có phong cách của riêng mình, tràn đầy thanh xuân và tự tin.
Ngay khi bước vào căn tin, Cố Tân Di liền bị hương thơm nức mũi làm cho tinh thần sôi sục, một đám đứng trước quầy thăm dò.
Bánh bao súp, thật dễ thương.
Thịt bò kho, thật dai.
Các loại cơm chiên, thật ngon lành.
Trong khi cô rối rắm không biết chọn cái nào, ba người kia đã gọi xong.
Nghĩ đến tương lai còn dài, Cố Tân Di gọi một phần bánh bao súp, một đĩa bò kho, một đĩa tôm muối tiêu và một bát cơm nhỏ, đầy ắp mà đi tới.
Vệ Tử chấn động trước sức ăn của Cố Tân Di, nhìn bữa tối phong phú trong bát của cô, lại nhìn đến bát canh rau duy nhất và một cái bánh bao của mình.
So sánh dáng người, Vệ Tử ai oán nhìn Cố Tân Di, nói: "Thật sự là đồ so với đồ nên vứt, người so với người càng đáng chết hơn."
Cố Tân Di chỉ cảm thấy một trận gió lạnh, cô rụt cổ, ăn một miếng thịt bò cho đỡ sợ.
Gần đây, Vệ Tử đang giảm cân, cô ấy đã sớm hạ quyết tâm, nhéo nhéo bàn tay đầy ắp thịt thừa của mình, vừa nhai bánh bao vừa nghiến răng nói: "Kỳ thật trước đây tớ không mập như thế này, thật đấy, vì một câu nói "Không được bỏ cơm thừa" đã hủy hoại cuộc sống của tớ. "
Cố Tân Di, Đồng Như Nam, Giả Giai: "..."
Khi trở về ký túc xá thì trời đã nhá nhem tối, đám mây màu đỏ cam phía chân trời gần như bao phủ cả khu rừng xanh rộng lớn.
Cố Tân Di ấn mở điện thoại, thanh thông báo hiển thị【Bạn có nhiều thông báo chưa đọc trong QQ】.
Cố Tân Di có chút nghi hoặc, cô bấm vào biểu tượng, trên màn hình xuất hiện hình ảnh khiến cô không nói nên lời.
【Phù Dung Hoa thích bài viết của bạn】
【Phù Dung Hoa thích bài viết của bạn】
【Phù Dung Hoa thích bài viết của bạn】
......
Cô kéo xuống cuối, làm mới lại thì thấy những thông báo vẫn không hề ngừng, mỗi lượt thích cách nhau hơn mười giây, tựa hồ là cẩn thận đọc qua.
Cố Tân Di chuyển sang giao diện máy tính, lần này thì thấy rõ hơn.
Đồng chí【Phù Dung Hoa】thậm chí còn lướt tới bài đăng "Chào mừng đến với QQ" mà cô mới mở tài khoản từ nhiều năm trước.
Đều được like.
Thực sự là rảnh rỗi đến đau trứng.
Tổng cộng có hơn 800 bài viết và nhật ký,【Phù Dung Hoa】đều like hết.
Cố Tân Di cảm thấy cái mông của mình bắt đầu đau trở lại.
Lòng hiếu kỳ khiến cô nhấp vào thông tin của 【Phù Dung Hoa】, lượng thông tin sáng mù mắt cô——
Giới tính–
Nam.
Anh ta nghiêm túc?
Không phải đang chọc cười?
Cư nhiên lại có thể lấy ra một nickname tươi mát thoát tục như thế này?
Cô nhìn ô tuổi trên QQ của anh ta, đã gần ba mặt trời, Cố Tân Di vừa suy nghĩ từ khi nào mà mình lại thêm vị thanh lưu này, vừa không chút khách khí cười ra tiếng.
Giả Giai ló đầu qua hỏi cô đang cười cái gì, cô đưa điện thoại cho Giả Giai xem.
Giả Giai: "......"
Cố Tân Di cười đến chảy nước mắt, nước đọng trên hàng mi dày, "Trên đời này hóa ra còn có người có nickname kỳ lạ hơn cả lão Cố a."
"Lão Cố là ai?"
"Lão Cố là ba tớ, nickname của ông ấy là【Bá Vương Hoa】."
Giả Giai: "......"
【Nhật ký tỏ tình】:
Cô ấy bởi vì quán tính mà ngã xuống đất, một việc xác suất nhỏ này là điều tôi không lường trước, tuy rằng hình ảnh rất đẹp nhưng cô ấy có chút đau.
Tôi đưa tay cho cô ấy, cô ấy không chạm vào.
Tôi không vui.
Nhưng cô ấy nhìn tôi 3 phút 27 giây, ánh mắt thâm tình.
Cô ấy khen tôi đẹp trai, rất chân thành.
Tôi lại vui vẻ.
Cô ấy thích nhìn tôi, về sau (cố ý tạm dừng)
Muốn nhìn chỗ nào, tôi đều cho phép.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.