Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Có thể khiến cho một con cự long chủ động dâng lên tài bảo của mình là một chuyện thật sự rất khó, và đây cũng chính là minh chứng cho việc nó đã bị bắt giữ và thuần phục.
Nếu hành động này xảy ra khi rồng bị bắt giữ thì tức là nó bị bắt buộc làm vậy. Nhưng theo thực tế, chúng sẽ chủ động giao ra tài bảo khi bị thuần phục và rồng cũng chỉ bị thuần phục khi nó cam tâm tình nguyện.
Đến bây giờ Giang Từ vẫn chưa ý thức được rằng mình đã nắm được trái tim của một con Hắc Long, cho rằng Noyce chỉ đang chịu sự chi phối của bản năng tạo vật nên mới muốn gần gũi với mình.
Mà cũng chính vì Hắc Long luôn đặc biệt đơn thuần mà tuân theo bản năng nên loại bản năng này mới bị phóng đại như vậy.
Bởi vậy khi nghe thấy lời nói của Hắc Long, Giang Từ không định đẩy hắn ra nữa mà lựa chọn sờ sờ cái sừng rồng cứng rắn trên đầu hắn: “Tôi không cần tài bảo gì đâu.”
Có thể là cảm thấy buồn cười, Giang Từ vừa mang theo một tia ý cười vừa giảng đạo lý với đối phương: “Và cũng không được đem mình đi tặng người khác.”
Cũng không biết là ai dạy bậy bạ cho hắn nữa, Giang Từ thầm nghĩ.
Nhưng hiện tại, Hắc Long cứ như em bé mười vạn câu hỏi vì sao.
“Vì sao lại không cần?” Hắn truy hỏi.
Giang Từ nghĩ nghĩ nói: “Cứ để chúng được trưng bày ở đây thì đẹp hơn.”
Có vẻ như lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-thuc-tap-lam-chua-sang-the/1010754/chuong-16.html