Edit & beta: MeanChan (Truyện chỉ đăng tại wattpat MeanChankhongvui và clairdelalune.wordpress.com) Trong lúc bị Lucy ôm hờ và dùng cánh chim bao lại, Giang Từ do dự một chút rồi quyết định không nhúc nhích. Theo hiểu biết của Giang Từ về tính cách của Lucy, đối phương sẽ không làm ra chuyện này, mà trước đây quả thật cũng chưa từng làm. Vì thế khi Lucy làm vậy, Giang Từ nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì đó rồi. “Có chuyện gì sao?” Giang Từ suy đoán, “Đã xảy ra điều gì ở Arceni sao?” Lucy trả lời: “Không có.” Giang Từ quan sát biểu tình của hắn, châm chước một lát mới nói: “Thế vì sao... lại không vui?” Giang Từ cảm thấy mình vất vả quá rồi. Không ngờ cậu lại học được cách quan sát biểu tình người khác nhanh như thế. Bị chỉ ra cảm xúc đang che giấu, biểu tình Lucy biến động rất nhỏ nhưng cũng không nói dối: “Bởi vì thấy ngài quá chiều Noyce, để hắn thích làm gì thì làm.” Giang Từ không nghĩ tới nguyên nhân này, trong lòng cậu nhanh chóng xuất hiện một suy nghĩ —— Chẳng lẽ là ghen tị? Mà càng chết dở hơn, Giang Từ lại nói luôn suy nghĩ này ra ngoài. Sau khi kịp phản ứng, Giang Từ lại vội vàng đi chữa cháy: “Tôi không có ý này...” Nhưng Lucy đã thu cánh của mình lại, lui một bước rồi nói: “Đúng vậy.” Không biết có phải là ảo giác hay không, Giang Từ thấy biểu tình đạm mạc của người kia tan rã trong thoáng chốc, khác hoàn toàn với dáng vẻ tràn ngập thần tính bình thường. Đặc biệt là đối phương còn thừa nhận rằng hắn “Ghen ghét”, điều này làm Giang Từ có cảm giác hỗn độn trong gió. Hệ thống không nhịn được nữa mà ngoi đầu ra: “Ký chủ thân yêu à, ngài để ý chút đi.” Giang Từ: “?” Hệ thống: “Kiến nghị ngài không nên trêu chọc nhóm quản lý giả nữa. Nếu không thì, theo suy đoán của hệ thống, sau khi ngài giao ra thần vị và rời khỏi thế giới này thì một cuộc chiến như 1700 năm về trước sẽ lại nổ ra đấy.” ??? Giang Từ cảm thấy mình quá oan uổng: “Ta không trêu chọc ai cả.” Hình dung cái kiểu gì thế! Hệ thống sâu kín nói: “Ngài làm cho một Thiên tộc cao khiết sinh ra cảm xúc ghen tị.” Thiên tộc cực kỳ cao ngạo, nhưng cũng vô cùng cao khiết, bọn họ đã có đủ tất cả những gì họ cần nên dục vọng cá nhân kỳ thật khá đạm bạc. Thiên tộc không có dục cầu tham lam, họ thường kiềm chế bản thân rất nghiêm khắc. Tình cảm mãnh liệt giống như “Ghen ghét” hay kể cả cảm xúc đối lập với nó, trước nay đều không liên quan đến Thiên tộc. Lucy là quản lý giả Thiên tộc, cũng là vị quản lý thần tính nhất, thế mà lại sinh ra cảm giác ghen tị. Giống như một tờ giấy trắng thuần lại bị bôi vẽ những màu sắc khác... Hệ thống không biết mình nên có tâm tình gì để đối mặt với điều này. Xem chuyện tốt mà mình làm ra, Giang Từ không phản bác nổi. “Được rồi, thật ra cũng không trách ngài được.” Nghĩ đến khả năng trêu chọc người trong vô thức của đối tượng nhiệm vụ, hệ thống nhận mệnh, “Là tôi đã sai.” Dù sao cũng là nó đem Giang Từ tới thế giới này, xét đến cùng vẫn là lỗi của nó. Giang Từ im lặng một lát: “Vậy tôi... sẽ chú ý một chút.” Hệ thống rơi vào trầm mặc. Nó cảm thấy, chỉ sợ là không chú ý được thôi. Giang Từ đối thoại cùng hệ thống trong ý thức cá nhân, theo Lucy thấy là cậu đang yên lặng một hồi. Lucy dò hỏi: “Ngài có cảm thấy tôi ghen tị như vậy là không thể đạt đến kỳ vọng của ngài hay không?” Hắn không thể khống chế tư dục của mình, nhưng cũng không bao giờ muốn dối gạt thần. Giang Từ vội vàng hoàn hồn. Kỳ vọng của cậu…… Lúc trước cậu từng nói, cái tên “Lucy” này là tượng trưng cho hy vọng về một tạo vật hoàn mỹ. Cho dù cậu đã bổ sung rằng cứ giữ nguyên trạng thái như hiện tại là tốt rồi, nhưng Giang Từ nhận ra, Lucy vẫn lấy tiêu chuẩn này để phấn đấu. “Tôi đã khiến ngài thất vọng rồi sao?” Lucy tiếp tục hỏi. Giang Từ lắc đầu phủ nhận: “Không phải.” Một lúc sau lại bổ sung: “Tôi sẽ không bao giờ thất vọng về anh đâu.” ? Hệ thống bắt đầu cảnh giác. “Anh cũng không cần tự biến bản thân thành ‘Lucifinil’.” Giang Từ quyết định phải nói rõ vụ này, “Tôi dõi theo anh bởi vì anh là chính mình, không phải vì kỳ vọng gì đó đâu.” Giang Từ dừng một chút: “Anh chính là kỳ vọng của tôi mà.” Cho nên không thể nói rằng hắn không có cách nào đạt đến yêu cầu, hoặc làm cậu thất vọng được. Nghe xong, hệ thống quyết định ra đi trong thanh thản. Lời này hiệu quả thấy rõ, Lucy không khống chế nổi mà khẽ nhúc nhích cánh: “Tôi là... kỳ vọng của ngài?” Giang Từ cũng không thấy có gì sai sai, gật đầu: “Ừm.” “Ghen tị.” Ngữ điệu Lucy chậm rãi mà nhắc tới từ này, “Cũng không sao cả?” Giang Từ trả lời: “Đây là loại cảm xúc thường gặp, chỉ cần khống chế hợp lý thì không có vấn đề gì.” Tất nhiên ghen tị không phải là một loại cảm xúc tích cực, nhưng gần như là không ai có thể hoàn toàn tiêu diệt nó. Ngay cả Giang Từ cũng từng ghen ghét những đứa em do cha hoặc mẹ sinh ra trong gia đình mới, nhưng chỉ một lát rồi thôi. Lucy nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ.” Trong cái nhìn của hệ thống, Giang Từ đã làm những sự thay đổi nhỏ xuất hiện liên tục trên Thiên tộc này. Mà tự thân đối tượng nhiệm vụ còn không hay biết về sự ảnh hưởng trong lời nói và hành động của mình. Hơn nữa là có khi biết cũng không thay đổi được gì, điều này làm hệ thống buồn cực mạnh. Ôi, làm bậy mà! Giang Từ không hề cảm nhận được sự bi thương của hệ thống nhà mình, cậu nói với Lucy về việc thành lập một khu mậu dịch tự do. Lucy đáp lại: “Chỉ cần là ý chỉ của ngài, cả Thiên tộc sẽ tình nguyện và vui vẻ hoàn thành nó.” Mặc kệ các chủng tộc khác lựa chọn như thế nào, Thiên tộc nhất định sẽ đem ý chỉ của thần đặt lên vị trí cao nhất. Giang Từ nghĩ đến nhóm Thiên tộc đã từng nói muốn cho cậu thấy một Arceni càng ngày càng đẹp hơn, không khỏi lộ ra ý cười: “Vậy tôi đi hỏi Ivy một chút, tận lực thuyết phục Dạ tộc tham gia.” Giang Từ vừa mới quay người lại đã bị Lucy nắm chặt cổ tay. “Còn có việc gì sao?” Giang Từ hỏi hắn. Lucy nói: “Xin ngài hãy chờ đây một lát.” Giang Từ theo lời chờ đợi tại chỗ, chỉ chờ một lát Lucy đã trở lại, sau đó Giang Từ nhận được một bông hoa. “Hoa Nino?” Giang Từ đã từng được Ivy tặng cho một bông như vậy trước đó. “Cảm thấy ngài rất thích loại hoa này nên đã đi tìm.” Lucy nhìn bông hoa trong tay Giang Từ, “Đóa hoa đã được ma pháp đặc thù của Thiên tộc bảo hộ nên sẽ không bao giờ phai tàn.” Giang Từ rất thích hoa Nino, lúc bông hoa mà Ivy đưa cho cậu bị héo, cậu còn cảm thấy rất tiếc nuối. Nhưng lúc đó chắc hẳn là cậu không thể hiện rõ ràng như vậy... “Ừ.” Giang Từ tự nhiên m à cong cong mặt mày, “Tôi sẽ bảo tồn nó thật tốt.” Lucy đạm thanh đáp lại: “Ngài thích là tốt rồi.” Có thể khiến Thiên tộc đạm mạc chủ động đi làm chuyện này, hệ thống cảm thấy ký chủ quá ghê gớm rồi, kể cả tạo vật có tín ngưỡng mãnh liệt với thần sáng thế đi chăng nữa, thì nó cứ thử đổi đối tượng nhiệm vụ xem, còn lâu mới xảy ra những chuyện này. Thế nhưng đây cũng chính là điều làm hệ thống phiền muộn nhất. Giang Từ mang theo đóa hoa đi gặp Ivy, vừa đi vừa cố ý bước chậm, xem có bé Hắc Long nào tới tìm cậu hay không, quả nhiên không bao lâu đã có một em Hắc Long vẫy vẫy cái cánh bay đến. Tốc độ phi hành cao nhất của Long tộc còn nhỉnh hơn phù không thuyền cả mấy lần, nên Noyce mới có thể quay về U Dạ Thành nhanh như thế. Giang Từ nhanh chóng duỗi tay ôm lấy ấu long, vuốt ve cánh nó trấn an: “Lần trước là ngươi không đúng, lần này là Lucy không đúng, vậy là huề nhau được chứ?” Hiện tại Hắc Long rất là không vui, nhưng không phải vì bị đá đi nơi khác mà là khi trở về đã phát hiện, dấu ấn nó để lại trên người thanh niên đã phai nhạt, hơn nữa còn có thêm cả hơi thở của người khác. Vì thế Hắc Long lựa chọn bay đến trên vai Giang Từ, sau đó dùng cơ thể bé tí bắt đầu cọ vào cổ Giang Từ. Nhận thấy bản thân còn đang phải trấn an Hắc Long, Giang Từ do dự một chút liền mặc kệ rồng con với hành động tựa như đang làm nũng này, trong lúc đó còn duỗi tay vuốt sống lưng nó. “Mô.” Được Giang Từ trấn an như vậy, Hắc Long khôi phục dấu ấn xong thì hơi híp lại đôi dựng đồng màu đỏ, có vẻ cao hứng và vừa lòng lắm. Biểu hiện như vậy làm Giang Từ cảm thấy nó còn dễ dỗ hơn cả Ivy. Hắc Long này thật sự rất ngoan. Vì thế Giang Từ mang theo một đóa hoa và một bé Hắc Long đi tới trước mặt Ivy, mà Ivy đều không thuận mắt với cả hai thứ này. Anh còn biết phải đối xử bình đẳng, anh ghét hai cái thứ này như nhau. “Ngài không thể tới một mình sao?” Ivy liếc Hắc Long trên vai Giang Từ, lại nhìn bông hoa trong tay cậu, “Ai đưa cho ngài đóa hoa này vậy, xấu chết được, không bằng ném nó đi.” Tất nhiên Ivy không ngốc đến mức không nhận ra trên đóa hoa có ma pháp Thiên tộc, anh chỉ cố ý nói vậy. Giang Từ cũng nghe ra được, không nhịn nổi mà hơi buồn cười. “Không thể ném.” Sau khi nói ra ba chữ này, Giang Từ có thể nhìn thấy biểu tình Ivy biến hóa. Cậu chậm rãi bổ sung một câu: “Vốn định đem về phòng rồi mới qua đây, nhưng vì muốn nhanh chóng được thấy anh nên mới mang nó đi cùng.” Lúc này hệ thống lại chậm rãi nhắm mắt từ chối hiểu. Biểu tình Ivy hơi cứng đờ, phản ứng này đúng như dự kiến của Giang Từ. Cậu không nhịn được mà hơi mím môi, tránh để lộ ra ý cười. Nhưng biểu tình của Ivy chỉ mất tự nhiên trong chốc lát, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ lãnh đạm tiêu chuẩn. “Thật ra ta cũng muốn gặp ngài...” Mở xong lời dạo đầu, Ivy lại biểu hiện như mình chỉ tùy ý nói vậy thôi: “Ta ở chỗ này, lúc nào ngài qua gặp cũng được. Đem hoa về phòng rồi lại qua đây cũng khá ổn.” Giang Từ hát đệm theo: “Ừm, vậy về sau nếu tình huống như này lại xuất hiện thì tôi sẽ làm vậy.” Nói xong, quả nhiên Giang Từ lại thấy I · không cao hứng · vy xuất hiện một lần nữa. “Nói đùa thôi.” Giang Từ bắt nạt người ta xong vẫn phải phụ trách an ủi, “Về sau sẽ tới gặp anh trước.” Ivy nhìn cậu một hồi, cuối cùng quay qua không khí bên cạnh hừ một tiếng: “Ngài tìm ta vì chuyện gì vậy?” Giang Từ đem phương án mà mình đã nói với Lucy lặp lại một lần nữa, Ivy nghe xong, đáp lại: “Tuy rằng phải hợp tác với Thiên tộc ngạo mạn và Long tộc không biết nặng nhẹ quá phiền, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.” Nói xong lại cảm giác mình đáp ứng nhanh quá, đành bổ sung thêm: “Ta chỉ là cảm thấy điều này sẽ mang lại lợi ích cho Dạ tộc thôi.” Giang Từ rất phối hợp gật đầu: “Đã biết.” Ivy vẫn duy trì bộ dáng lãnh đạm, sau khi đáp xong chuyện này liền nói: “Ta phải làm việc bây giờ, sẽ tương đối nhàm chán nên ngài có thể đi nơi khác rồi.” Nói xong, Ivy thật sự ngồi vào bàn bắt đầu làm việc. Nhưng Giang Từ vẫn bắt được khoảnh khắc khi Ivy nói xong lại ngó sang chỗ cậu một cái, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhưng cũng muốn nghe đối phương thẳng thắn một lần: “Nếu anh nói muốn tôi ở lại, thì tôi sẽ ở lại.” Ivy cúi đầu xem văn kiện trên bàn: “Xem tôi làm việc rất không thú vị, ngài ở một lúc sẽ thấy chán.” Giang Từ: “Nhưng chỉ cần anh yêu cầu, tôi sẽ ở lại.” Ivy dần dần siết chặt bút: “……” Giang Từ lại đợi một lúc mà đối phương vẫn không nói gì, cảm thấy mình cần phải tung ra tuyệt chiêu sát thủ —— Xoay đầu chạy lấy người. Giang Từ thậm chí còn chưa kịp xoay người hoàn toàn, mới chỉ hơi nhấc bước đã nghe thấy Ivy thấp giọng nói: “Ngài đừng đi mà.” “Tuy rằng rất chán, nhưng hy vọng ngài có thể lưu lại... bên ta.” Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống: Cho nên tạm thời hãy để tôi mù đi... ---------Hết chương 14---------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]