Từ Tử Nguyên cam chịu nhấc viên đá lên, Bối Bối sợ anh mệt nên nhân lúc giám thị không chú ý liền chạy tới dọn với anh.
Phong Hoằng cũng lặng lẽ đi tới bên cạnh Từ Tử Nguyên.
Mệt mỏi cả một ngày, phong cách thanh niên văn học của Phong Hoằng đã biến mất gần hết, giờ gã cảm thấy mình hệt như một con chó pug, mệt đến mức chỉ muốn thở d0c.
Lau mồ hôi trán xong, Phong Hoằng thấp giọng hỏi: “Làm việc lâu như vậy rồi vẫn chưa có gì xảy ra, không thì chúng ta đi chỗ khác xem sao?”
Nhiệm vụ của đội Bông Tuyết hoàn toàn khác với hai đội còn lại, cả hai đều có giới hạn thời gian — tức là trước khi Công tước phải hoàn thành nhiệm vụ, mà nhiệm vụ của đội Bông Tuyết lại không có điều kiện này.
Nhiệm vụ của họ là, khiến người đáng lẽ nên ở lại phải ở lại mãi mãi.
Cái gì gọi là người nên ở lại? Bọn họ hoàn toàn không rõ.
Không phải Từ Tử Nguyên cố ý ở đây làm nhân viên chăm chỉ, đương nhiên anh cũng muốn đi ra ngoài. Dù sao trên núi này cũng chỉ có mấy người, có cả lao động trẻ em trông mới mười mấy tuổi, còn có hai tên giám thị hung ác, bảy tám người tính cả năm người họ trông hệt lao động chăm chỉ trung thực.
Theo thuộc tính thiện ác, hai vị giám thị nhất định là người nên ở lại, nhưng nhiệm vụ này không thể đơn giản như vậy được.
Ban đầu nhóm Từ Tử Nguyên đã muốn rời đi, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-trong-vuong-mien/2195065/quyen-5-chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.