Nơi này nhiều người như vậy nhưng cũng chỉ có Dương tỷ quan tâm Chử Thanh, sau khi Dương tỷ đi cô tuỳ tiện tìm một phòng bệnh trống để nghỉ ngơi.
Căn phòng này trước kia hẳn là từng cho người bị lây nhiễm ở, trên tường vẫn còn những vết cào sâu cùng những vệt máu đỏ sẫm không thể nào rửa sạch.
Mùi hương trong phòng bệnh cũng rất kỳ lạ, như thể trộn lẫn giữa mùi thuốc sát trùng và mùi thối rữa.
Mùi thối rữa này gợi nhớ Chử Thanh về mảng ký ức mới vừa xảy ra ngoài cảnh cửa, một người còn sống sờ sờ bị cắn xé thành từng mảnh, tuyệt vọng không thể vùng vẫy thoát khỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị ăn sống ngay trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Chử Thanh không dám ngủ, chỉ sợ mỗi khi nhắm mắt, cảnh tượng ấy lại xuất hiện ngay trước mặt cô.
Tại sao lại như vậy, tại sao chuyện kinh khủng như vậy có thể thật sự xảy ra? Cô nhất định là đang nằm mơ, ngoài hiện thực không thể xảy ra những chuyện như vậy.
Có lẽ ngày mai, có khi là giây tiếp theo, cô sẽ bừng tỉnh khỏi giấc mộng này, rồi nhận ra tất cả chỉ do mình cùng bạn bè thiếp đi lúc đang xem dở một bộ phim, rồi lại có thể bắt đầu một ngày mới, đi làm như bình thường.
Mặt trời ló rạng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng căn phòng bệnh vốn âm u.
Mí mắt trùng xuống, Chử Thanh rất muốn đi ngủ, đột nhiên, trí óc cô có chút tỉnh táo.
Trong phòng có hai giường bệnh, cô ngồi ở một chiếc, giường bên cạnh có một người khác đang nằm!
Sau khi ánh nắng mặt trời chiếu đến, Chử Thanh mới nhìn rõ người này chính là Hoài Nghiêu, cô vừa mất hồn mất vía mò vào phòng bệnh của Hoài Nghiêu?
Chử Thanh cảm thấy đầu óc đúng là hỏng rồi, cứ tưởng mình đã rời xa được đám người đó, ai dè lại tự chui vào nơi nguy hiểm như phòng Hoài Nghiêu.
Nhưng Chử Thanh cảm thấy ở bên Hoài Nghiêu dù sao cũng an toàn hơn ở với đám người kia nhiều, đáng sợ nhất vẫn là người vừa suýt hại chết cô.
Hoài Nghiêu vẫn còn đang hôn mê, dáng vẻ ngủ trông thật an tĩnh, mà nếu không để đến dây đang buộc trên người cô, Chử Thanh cảm thấy như thể bản thân vẫn đang ở trong những ngày tháng yên bình.
Lúc này bỗng Chử Thanh lại nghĩ đến những câu nói mà Hoài Nghiêu nói mớ trước kia: "Không an toàn, mau chạy, đang tới."
Khu quan sát không an toàn, mọi người mau chạy, tang thi đang tới.
Chử Thanh vô thức tự hoàn chỉnh thành một câu, sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Không lẽ trong mơ Hoài Nghiêu mơ thấy cảnh tượng khu quan sát bị tang thi phá huỷ?
Chử Thanh thầm nghĩ chắc không phải đâu, sao có thể dị thường như vậy? Riêng việc virus thây ma bùng nổ cũng là việc dị hợm lắm rồi, bây giờ lại thêm nhà tiên tri qua giấc mơ?
Theo bản năng, mặc dù vẫn là không tin, nhưng Chử Thanh cảm thấy đi theo Hoài Nghiêu vẫn là an toàn nhất. Trong trường hợp Hoài Nghiêu lại nói gì đó trong giấc mơ, khi cô tỉnh thì có thể tính toán trước bước đi.
Nghĩ đến như vậy, Chử Thanh cảm thấy việc ở cùng một phòng bệnh với Hoài Nghiêu cũng không đến nỗi tệ.
Chờ đến khi Chử Thanh điều chỉnh tốt cảm xúc rồi đi ra khỏi phòng bệnh, người đu vào từ khu quan sát phần lớn đã được an bài chỗ ở. Nghe Dương tỷ hỏi, bọn họ bây giờ mới nói ra nguyên nhân phải chạy trốn.
Một lúc sau khi người ở khu quan sát đóng cửa hành lang khử khuẩn, liền nghe thấy tiếng gõ vang lên từ cửa nối giữa khu quan sát và khu dân cư. Sau đó thì giống hệt như cảnh tượng ban nãy, có người cầu cứu, có người mở cửa, người bên ngoài cứ thế chạy vào, thây ma đuổi theo phía sau.
Tuy nhiên khác nhau ở chỗ, không giống như ở đây, bên khu quan sát không kịp đóng cửa, khiến thây ma vì thế cũng tràn vào trong.
Vì vậy nên mọi người mới chạy về phía khu cách ly, đây cũng là nguyên nhân vì sao nam thanh niên mặt cuốc (ý là mặt như cái cuốc ấy:v) không quan tâm đến còn có người ở bên ngoài mà trực tiếp đóng cửa.
Nam thanh niên mặt cuốc là người từ khu dân cư, nghe mọi người xung quanh gọi hắn là Lý Tân, sau khi virus thây ma bùng nổ hắn liền bị mắc kẹt ở bệnh viện.
Ở đây có nhiều người đến từ khu dân cư, người của khu quan sát đã chết gần hết, dù sao thì ở đó bọn họ cũng không được tiếp xúc nhiều với thây ma, phía trước là khu dân cư, đằng sau là khu cách ly, bọn họ được bảo vệ ở giữa, căn bản là chưa từng tiếp xúc với thây ma.
Vậy nên khi đối mặt với thây ma, bọn họ phản ứng rất chậm, không một người sống sót.
Người duy nhất ở khu quan sát suýt chút nữa sống sót chính là người đàn ông bị thây ma kéo ra ngoài cùng Chử Thanh.
Hiện giờ mọi người đều đang sinh hoạt tại khu cách ly, Chử Thanh cũng không biết nam thanh niên đóng cửa kia hiện ra sao. Nhưng thật lòng mà nói thì sự việc vừa rồi đã để lại một bóng ma trong lòng nàng, người như vậy, không biết chừng sẽ lại bán đứng người khác một lần nữa.
Đồ ăn của khu cách ly vẫn đủ dùng. Trong cái rủi có cái may, tuy rằng người ở khu cách ly bị lây nhiễm nhiều nhưng vì thế mà lượng lương thực dự trữ còn lại rất nhiều.
Đương nhiên là những thứ như rau củ không còn, mà chỉ có những loại đồ ăn nhanh dễ bảo quản và vận chuyển.
Lúc Lưu chủ nhiệm cùng Dương tỷ phân phát đồ ăn cũng có mấy người ở khu dân cư đến phụ một tay, Chử Thanh nhân cơ hội đó mà lân la tìm các nàng nói chuyện phiếm, hỏi một chút xem họ có biết người nào tên Ninh Nam không, rồi nói những đặc điểm nhận dạng của cô ấy.
Mà vừa hỏi xong, thật sự có người biết.
Một nam thanh niên trẻ tuổi với ngũ quan dễ nhìn, mày rậm mắt to, dáng người cao cao gầy gầy, nâng trên tay chiếc hộp hồi tưởng một lúc: "Tôi nhớ ra rồi, đúng là tôi có gặp qua một cô gái giống hệt như cô miêu tả."
Chử Thanh trong lòng vui vẻ: "Anh có gặp qua cô ấy rồi thì tốt quá, cô ấy hiện tại đang ở đâu, có ổn không?"
Nam thanh niên này tên Vu Gia Ngôn, hắn lắc đầu: "Tôi cũng không rõ lắm, trước đó hẳn là cửa trước bị hỏng, hơn nữa lại đúng lúc mất điện khiến cho mọi người không biết được của đã bị hỏng, vậy nên thây ma mới có thể xâm nhập. Lúc ấy mọi thứ quá hỗn loạn, mọi người chỉ lo chạy trốn, tôi cũng không biết cô ấy đã chạy đi đâu."
Chử Thanh nghe xong, tâm trạng chùng xuống, toi rồi, cô không thể tìm được ai bản thân biết.
"Nhưng cô cũng đừng vội nản lòng, khu dân cư vốn là phòng khám bệnh của bệnh viện, ở ngay gần bãi đỗ xe, hơn nữa ngay bên ngoài chính là đường lớn. Thật ra thì mười mấy người bọn tôi là do ở quá xa cửa chính nên khi thây ma xâm nhập một lúc mới phát hiện ra, không kịp nên mới chạy trốn đến nơi này. Nếu mà ở gần cửa ra vào, có khi chạy được ra đường lớn, tuỳ tiện tìm một chiếc xe nào đó chui vào trốn cũng có thể bảo toàn tính mạng, ai mà có xe bên ngoài còn có thể trực tiếp lên xe bỏ trốn."
Vu Gia Ngôn nói, thấy Chử Thanh mang dáng vẻ khổ sở, mới thở dài an ủi: "Cô cũng đừng quá đau buồn, dù sao đây cũng tính là tận thế đi, giữ được mạng mình là tốt lắm rồi. Chắc đó là bạn của cô đi, tôi thấy cô ấy hay đi cùng với một nhóm người, chắc cũng là bạn của cô, nói không chừng họ còn có thể tự chăm sóc lẫn nhau."
Chử Thanh nhíu mày, còn có mấy thường xuyên qua lại với Ninh Nam? Nghe Vu Gia Ngôn nói như vậy, hẳn là bọn họ quen biết nhau tại bệnh viện, mà cũng có thể nói, Ninh Nam không có cô độc, còn có thể cùng người khác nương tựa lẫn nhau.
Chử Thanh thở nhẹ ra một hơi, hiện tại cô vẫn nên trước hết lo lắng cho bản thân.
Bị nhốt ở khu cách ly, không biết bao giờ thì đồ ăn sẽ cạn kiệt, hơn nữa còn phải đề phòng người khác, hơn nữa trong những căn phòng bị niêm phong kia có rất nhiều người có thể bị lây nhiễm bất cứ lúc nào.
Những người còn sống hiện tại chủ yếu là từ khu dân cư, mà tình huống ở khu dân cư Chử Thanh chẳng thể biết rõ, nên không thể biết những người kia là loại người như thế nào.
Mới ở khu cách ly hai ngày, đã có người không nhịn được mà cãi cọ ầm ĩ.
"Các người bị điên à! Lắm phòng niêm phong có thây ma như thế này là muốn hại chết bọn ta à!" Nam thanh niên mặt cuốc Lý Tân quát về phía Lưu chủ nhiệm.
Lưu chủ nhiệm- một người đàn ông 50 tuổi, bị tức đến đỏ mặt tía tai.
Lý Tân cười lạnh, hướng tất cả mọi người hô to: "Mọi người qua đây mà xem, trong phòng bệnh đó tất cả đều là thây ma. Mấy người có thể tưởng tượng được không, hai ngày nay ở cách vách chúng ta đều là thây ma, ai biết lúc nào có thể nhảy bổ ra cắn chúng ta một cái, đến lúc đó tất cả đều toi đời!"
Mọi người cũng đều bị dọa sợ, nhìn qua cửa sổ vào trong phòng bệnh, đúng thật là có nhiều người bị bó chặt nằm trên giường, hầu hết đều không có phản ứng gì, nhìn giống hệt như người chết.
Nhưng trong một gian bệnh cũng có một người đã giãy giụa làm đứt dây trói ở một tay, nửa người lăn xuống mặt đất.
Phỏng chừng chính là do người bệnh này phát ra tiếng động lớn như vậy khiến cho Lý Tân chú ý tới những người trong phòng bệnh đóng lại đó đều là người đã bị lây nhiễm
"Bọn họ còn chưa có dị biến, còn có thể cứu chữa, bọn họ không phải thây ma!" Lưu chủ nhiệm tái nhợt mà giải thích.
Lý Tân tức giận túm lấy cổ áo Lưu chủ nhiệm: "Không có dị biến? còn có thể cứu chữa? Không phải thây ma? Vậy thì tốt nha, chắc hắn sẽ không cắn ngươi đâu, có giỏi thì hãy vào chứng minh đi!"
Lưu chủ nhiệm môi phát run, tay gắt gao ấn trên cửa, cuối cùng vô lực mà nói: "Không được, tôi không muốn chết."
Lý Tân hừ lạnh một tiếng: "Không được cũng phải được, mau chạy nhanh đi kiếm đồ vật tới để lấp kín tất cả cửa phòng bệnh."
Lưu chủ nhiệm lắc đầu: "Không thể lấp kín, làm vậy thì thật sự không thể nào cứu được nữa!"
Lý Tân đẩy Lưu chủ nhiệm ra, "Đừng quan tâm đến ông ta, giữ mạng vẫn quan trọng hơn, mau đi đem đồ vật đến đây."
Thật sự có vài người sau khi nghe Lý Tân nói bắt đầu đi gom đồ vật.
Ban đầu cửa phòng bệnh được Lưu chủ nhiệm niêm phong bằng cáng đẩy hoặc ghế, hiện tại Lý Tân trực tiếp dùng sô pha, hoặc bất kỳ thứ gì, kể cả cây chổi chặn ở cửa.
Lưu chủ nhiệm cũng không thể ngăn nhiều người như vậy, hiện tại Dương tỷ còn đang mang theo mọi người đi vào kho hàng kiểm kê đồ ăn.
Chử Thanh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mọi người hoặc đứng im trầm mặc, hoặc đứng về phía Lý Tân.
Nàng đi lên trước, đỡ Lưu chủ nhiệm đang ngã trên đất, mắt trừng về phía Lý Tân, nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà ra quyết định, nói thẳng ra ở đây là khu cách ly, mấy người vốn cũng chỉ là người ngoài. Nếu không phải Lưu chủ nhiệm cùng Dương tỷ rủ lòng thương, mấy người đã sớm chết ở bên ngoài."
Lý Tân cười, hắn nhớ rõ Chử Thanh, một con đàn bà ngu ngốc bị kéo lê ra ngoài, hắn vừa nhìn thấy cô ta văng ra ngoài, liền nhận ra người đàn bà này chết là đáng. Không nghĩ vậy mà cô ta còn có thể chạy vào kịp trước khi hắn đóng cửa.
Hay người đều mang trong lòng sự thù ghét đối phương, cũng đúng thôi, có kẻ vì mạng sống của bản thân mà không tiếc đạp ngươi xuống mồ, ngươi không thể không hận.
Lý Tân cười lạnh: "Vậy cô dựa vào cái gì mà đứng ra lên tiếng, làm sao, ngươi là lãnh đạo ở đây chắc?"
Chử Thanh đứng thẳng người, giương đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía người đang bê đồ: "Dựa vào cái gì sao? Dựa vào việc tôi là người bị lây nhiễm đã được chữa khỏi bởi chủ nhiệm Lưu."
Lý Tân vốn làm ra vẻ mặt khinh thường, bỗng sửng sốt một chút, những người đứng hóng chuyện xung quanh cũng thật sửng sốt.
Bọn họ không biết rằng virus thây ma này còn có thể trị khỏi?
Ngay từ đầu khi nghe Lưu chủ nhiệm nói những người này còn có thể chữa trị, họ cũng chỉ chẹp miệng nghĩ trong đầu Lưu chủ nhiệm này cũng thật thánh mẫu, chỉ đang nói hươu nói vượn.
Kết quả thật sự có người được trị khỏi?
Lý Tân làm ra bộ dáng không tin: "Cô nói bừa, tôi trước nay chưa từng nghe nói đến chuyện người bị lây nhiễm còn có thể chữa khỏi, cô chỉ vì muốn đóng vai anh hùng cứu thế mà ba hoa bốc phét."
"Nếu cô thật sự được chữa khỏi, vậy hãy để thây ma cắn một phát thử xem, cô đã bình phục hẳn là có kháng thể trong người đi, bị cắn một phát cũng chẳng mất gì."
Chử Thanh không một chút sợ hãi khi đối mặt với hắn, loại người tham sống sợ chết đến nhường này thật ra cũng chỉ là kẻ hèn nhát.
"Ngươi muốn ta ra ngoài để bị cắn để chứng minh cho người xem? Ngươi nghĩ mình là ai? Chờ Dương tỷ trở lại là có thể chứng minh có phải Lưu chủ nhiệm là người đã chữa trị khỏi cho tôi không thôi."
"Ngươi là loại người ích kỷ đến tột cùng, hiện tai ngươi đem mấy người còn chưa phát bệnh này nhốt lại trong đó, rồi sau này nếu có người trong đây không may bị lây nhiễm ngươi cũng sẽ đá họ ra khỏi đây hay gì?"
"Chuyện này..." Có người nhỏ giọng nói, "Làm như vậy chính là quá vô nhân tính đi, vì hắn có thể nhắm vào bất cứ ai vì an toàn của bản thân, hơn nữa nếu như bệnh nhân kia thực sự có thể chữa khỏi, đây không phải tương đương với hành vi giết người sao?"
Lý Tân thấy nhiều người bắt đầu dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía hắn, trừng mắt về phía Chử Thanh, hắn hung hăng nói: "Được, vậy chúng ta chờ Dương tỷ trở về, nếu như những gì cô nói không chính xác thì tất cả sẽ phải làm theo ý tôi, hãy đợi đấy."
Chử Thanh lạnh lùng nhìn Lý Tân đẩy đám người đi ra ngoài, cô vẫn còn đang đỡ Lưu chủ nhiệm trên tay.
Thật sự có thể chữa khỏi hay không, bản thân cô cũng không hề biết. Dù sao thì sau khi cô tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Lưu chủ nhiệm, và ông ấy cũng thực sự là người cứu mạng nàng.
Chuyện này là sự thật, ít nhiều cũng có thể chứng minh được virus này không phải là không có cách nào cứu chữa.