Edit: Lẩu Thịt Hầm
Diệp Hào bước đến ngồi xổm bên cạnh Vân Đào đang nằm úp sấp trên mặt đất. Giọng nói hắn tràn đầy ý cười, giống như một con mèo buồn chán bắt được một con chuột thú vị.
"Sao, biết tôi à?"
Vân Đào không dám ngẩng đầu, lại vùi mặt xuống bãi cỏ sâu thêm. Cô chỉ sợ bộ phận nào đó trên mặt mình không hợp với tâm ý của Diệp Hào, bị hắn cắt mất.
"Không biết." Giọng nói Vân Đào rầu rĩ.
"Không biết, vậy cô sợ cái gì chạy cái gì hả Vân Đào?" Diệp Hào nhìn Vân Đào sợ hãi như chim cút thì bật cười.
Vân Đào rén ngang, ai mà không biết Diệp biến thái cười càng ngọt ngào thì gọt người càng tàn nhẫn chứ.
Cô nhớ ra, trước đó nhóm vai chính và đội Bạch Sư đã tranh chấp vài lần. Nguyên chủ luôn nhảy nhót bên cạnh nam chính, nhất định đã xuất hiện trước đội Bạch Sư.
Con mẹ nó!
Vân Đào xấu hổ ngẩng đầu từ trong đám cỏ, nặn ra nụ cười với Diệp Hào, "Là phó đoàn trưởng Diệp à, ha ha ha. Vừa rồi tôi lạnh đến choáng váng nên mới không nhận ra anh."
Diệp Hào thấy Vân Đào không giả ngu nữa, liếc nhìn cảnh xuân lộ ra ngoài của cô, "Cô đây là bò lên giường Lệ Sính không thành, bị đuổi ra ngoài à?"
Lệ Sính là tên của nam chính.
Nụ cười của Vân Đào xịt keo cứng ngắc. Cô lại vùi đầu trở về, "Hãy để tôi yên, đừng quất xác tôi."
Đây là thừa nhận.
Diệp Hào nhướng mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-danh-cho-nu-phu-thoi-mat-the/3598366/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.