Bệnh của Văn Thanh Từ còn chưa khỏi, không thể ăn thức ăn quá nhiều dầu mỡ.Bởi vậy y không gọi đồ ăn đã thành phẩm, mà là nguyên liệu nấu ăn cơ bản mua từ cửa hàng gần đó. 
Những thứ này có hơi nặng, một hơi nâng lên lầu cũng không đơn giản. 
Văn Thanh Từ đứng ở đầu hành lang, vốn định chờ Tạ Bất Phùng đi lên trước, còn mình thì chậm rãi lên lầu. 
Nhưng nửa ngày trôi qua, thiếu niên lại đứng tại chỗ không nhúc nhích. 
Y không kìm được hỏi: "Nhà em ở lầu mấy?" 
“ Lầu sáu. " Thiếu niên dừng một chút rồi trả lời. 
Văn Thanh Từ chậm rãi gật đầu, y nhìn thoáng qua túi mua sắm trong tay nói: "Em lên lầu về nhà trước đi, anh từ từ xách túi.” 
Đèn kích hoạt bằng âm thanh ở hành lang bị hỏng lúc nào đó.Văn Thanh Từ chỉ có thể dựa vào đèn đường bên ngoài lầu mơ hồ nhìn thấy -- thiếu niên bỗng nhiên cúi đầu. 
Chẳng lẽ nói cậu ta còn không muốn về nhà? 
Từ nhỏ Văn Thanh Từ đã rất nghe lời, gần như không có mâu thuẫn gì với cha mẹ nuôi, nhưng y cũng biết, người rời nhà trốn đi sẽ không dễ dàng nhượng bộ. 
Nước mưa lướt qua gương mặt Tạ Bất Phùng, chậm rãi nhỏ xuống cằm. 
Nếu là thường ngày, Văn Thanh Từ có lẽ sẽ trực tiếp lên lầu về nhà. 
Nhưng hôm nay...... 
Nhìn thấy thiếu niên ướt đẫm trước mắt, y vẫn không kìm được hỏi nhiều một câu: "Nếu không em vào nhà anh ngồi trước nhé?” 
Vài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-cua-thai-y-hac-lien-hoa/3452422/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.