Một cảm giác ngứa ran xa lạ đột nhiên nổi lên từ vùng da sau gáy. 
“Ah...... "Văn Thanh Từ không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. 
Không giống như alpha bị bản năng điều khiển, lúc này ý thức của Văn Thanh Từ cực kỳ rõ ràng. 
Ngay cả lúc này, sâu trong lòng y vẫn còn sức lực để so sánh - cảm giác ngứa ran ở cổ dường như có hơi giống như bị rắn cắn. 
Tạ Bất Phùng nhận ra Văn Thanh Từ thất thần, ngay sau đó răng nanh sắc nhọn đâm sâu vào da thịt. 
Nương theo sự tê dại xa lạ, có máu tươi từ nơi này chảy ra. 
Kích thích tố của alpha chứa một thành phần có thể làm con người tê liệt tạm thời. 
Tuy Văn Thanh Từ không thể bị đánh dấu như omega, nhưng cũng không cảm thấy đau đớn. 
Giờ khắc này, cảm giác bất an và căng thẳng vẫn phát sinh từ trong lòng Văn Thanh Từ, y rốt cục dựa vào bản năng thoát khỏi sự giam cầm của Tạ Bất Phùng. 
Dưới sự căng thẳng,  biên độ động tác của Văn Thanh Từ có hơi lớn. 
Máu tươi cũng theo đó cọ vào quần áo màu xanh, để lại một vết hằn sâu vô cùng chói mắt, kèm theo đó là mùi tanh ngọt ngào. 
Mùi máu tươi trên môi rốt cục đánh thức lý trí Tạ Bất Phùng, đôi mắt màu hổ phách nhạt đột nhiên trở nên thanh minh. 
Tạ Bất Phùng dừng một chút, lập tức tiến lên đỡ người dậy: "... Thanh Từ, ngươi không sao chứ?” 
Giọng của hắn còn khàn hơn trước, giống như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-cua-thai-y-hac-lien-hoa/3444559/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.