Văn Thanh Từ chậm rãi hạ mi mắt xuống, trầm mặc không nói. 
Trong phút chốc, tiếng chém giết dường như cũng theo đó mà đi xa.Tạ Bất Phùng không hiểu vì sao Văn Thanh Từ trầm mặc. 
“Thanh Từ, sao ngươi không nói gì......” 
Hắn vừa khó khăn điều chỉnh hô hấp, ngón tay vừa vuốt ve khóe mắt Văn Thanh Từ. 
Sau một khắc, thái y một thân xanh nhạt rốt cục ngước mắt nhìn Tạ Bất Phùng. 
"Nếu thần mở miệng, điện hạ có thể giải quyết những tiếc nuối sao?"Văn Thanh Từ dùng từ vô cùng cung kính, nhưng giọng điệu lại là sự lạnh lùng cứng rắn hiếm khi. 
Tạ Bất Phùng không có cảm giác đau đớn, Văn Thanh Từ khó có thể phán đoán ra vết thương này đến tột cùng nặng bao nhiêu từ bề ngoài của hắn. 
Nhưng xúc cảm dưới tay vẫn nói cho y biết - - trạng thái Tạ Bất Phùng không tốt. 
Hiện tại, thiếu niên cảm thấy mình sẽ chết ở trong trận chiến này sao? 
Suy đoán này khiến Văn Thanh Từ cảm thấy phẫn nộ và sợ hãi. 
Tạ Bất Phùng dừng một chút liền hiểu được... Văn Thanh Từ không vui. 
Chỉ có lúc không vui, y mới có thể gọi mình như thế. 
“Đi, điện hạ. "Văn Thanh Từ làm như không nghe thấy Tạ Bất Phùng nói gì, dưới sự yểm hộ của binh lính, y gian nan cắn răng đỡ thiếu niên đi về phía hành lang," Hôm nay có ta ở đây, nhất định ngài sẽ không xảy ra chuyện gì. Còn nói mấy lời buồn lòng này nữa thì ta sẽ mặc kệ ngài.” 
Trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-cua-thai-y-hac-lien-hoa/3437488/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.