Tuy y quán của Văn Thanh Từ ở Dược Đô Tùng Tu nhỏ tới mức không đáng chú ý. Ngay từ đầu chỉ có hàng xóm xung quanh đến nơi này tìm y khám chút bệnh cảm mạo phát sốt, đau đầu nhức óc các loại.
Thẳng đến sau đó, gặp được một đồng nghiệp tên là Tống Quân Nhiên. Khi đó Văn Thanh Từ cũng không biết Tống Quân Nhiên làm cái gì, chỉ biết hắn mỗi ngày nhàn rỗi muốn chết như là chẳng làm ra chuyện đứng đắn gì mà vẫn luôn canh giữ cạnh y quán của y, trông y bắt mạch chữa bệnh cho người ta.
Sau đó lại không biết tìm được mấy bệnh nhân mang bệnh nan y ở đâu, đưa tới trong y quán để cho y chẩn trị.
Bận rộn nửa tháng, sau khi chữa khỏi hoàn toàn cho những người đó. Tống Quân Nhiên cuối cùng cũng nói cho Văn Thanh Từ biết, thật ra mình chính là cốc chủ thần y cốc tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, cũng phá lệ mời y vào cốc.
Nhưng phản ứng của Văn Thanh Từ lại hoàn toàn khác với dự đoán của hắn. Thân là nhân sĩ Tùng Tu phủ, đương nhiên Văn Thanh Từ đã sớm nghe nói qua đại danh của Thần Y cốc, thậm chí từ nhỏ đã rất hướng tới nơi này.
Sau khi biết thân phận của Tống Quân Nhiên Văn Thanh Từ rất vui. Nhưng mà không yên lòng về người nhà ở ngoài cốc và gian y quán nho nhỏ này, y suy nghĩ mãi vẫn không tiếp nhận lời mời của đối phương.
Mặc dù không vào cốc, nhưng từ đó về sau, y quán của Văn Thanh Từ cũng dần dần có danh tiếng trên giang hồ. Dưới sự tuyên truyền của Tống Quân Nhiên, người đến tìm y khám bệnh không chỉ có hàng xóm láng giềng gần đó. Rất nhiều nhân sĩ giang hồ cũng đến thăm nơi này.
...... Loại giang hồ du hiệp nghèo rớt mùng tơi này, Văn Thanh Từ không phải chưa từng thấy qua.
Nhưng đúng là y chưa từng thấy thiếu hiệp cao quý trước mắt, lại cũng không mang theo tiền.
Đồng tử Văn Thanh Từ đen kịt, trong suốt.
Bị ánh mắt như vậy nhìn, Tạ Bất Phùng không khỏi chột dạ.
"Khụ khụ..." Thiếu niên quay đi, nghĩ đến cái gì đó bèn lấy trâm vàng trơn trên đỉnh đầu xuống, đi tới nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, "Cái này ngươi cầm trước, đợi đến lúc thay thuốc, ta lại đến chuộc." Giọng điệu của hắn bởi vì xấu hổ mà trở nên có chút gượng gạo.
Tạ Bất Phùng nhớ rõ, thuốc trên lưng mình vốn là một ngày đổi một lần. Theo hắn thấy, trước tiên đặt trâm vàng ở đây, chờ lúc thay thuốc chuộc lại là được rồi.
Văn Thanh Từ liếc mắt một cái liền nhận ra, trâm vàng của thiếu niên không phải phàm phẩm.
“Trâm này quá quý giá, một cây có thể mua cả một gian y quán của ta. Thiếu hiệp dám đặt, ta cũng không dám giữ. Hơn nữa, ngài không sợ ta cầm không trả sao? "Văn Thanh Từ nói đùa.
“Sẽ không, "Tạ Bất Phùng nhìn về phía Văn Thanh Từ," Ngươi sẽ không nuốt riêng không trả. " Giọng điệu của hắn vô cùng nghiêm túc.
Cho đến lúc này, Tạ Bất Phùng vẫn chưa từng nghe được tiếng lòng của Văn Thanh Từ.
Hắn biết người trước mắt, tuyệt đối sẽ không giếm cây trâm vàng này đi.
“Không bằng như vậy, "Văn Thanh Từ cũng nhớ tới chuyện Tạ Bất Phùng cần thay thuốc đúng giờ, y lui một bước nói," Thiếu hiệp đi trước, chờ lúc thay thuốc lại lấy tiền là được rồi.”
Trầm mặc một lát, Tạ Bất Phùng cuối cùng vẫn gật đầu: "Được, vậy ngày mai ta lại đến.”
Dứt lời, cầm trâm vàng trên bàn trở về, dừng một chút, hắn rốt cục có chút gượng gạo bổ sung một câu: "Làm phiền ngươi rồi.”
Thiếu niên đang tuổi này chính là lúc da mặt mỏng nhất. Lo lắng Tạ Bất Phùng ngượng ngùng, Văn Thanh Từ thuận miệng bổ sung: "Không phiền, cho dù không có tiền, tới chỗ ta giúp đỡ mấy ngày cũng có thể bù. Lúc trước cũng có người như thế.” Nói xong, còn khẽ mỉm cười với thiếu niên.
Tạ Bất Phùng phát hiện, dường như Văn Thanh Từ rất thích cười. Nụ cười của y hoàn toàn khác cùng với a dua nịnh hót trong cung, đó là một loại dịu dàng và an ủi xuất phát từ tận đáy lòng y.
Bị Văn Thanh Từ ảnh hưởng, Tạ Bất Phùng khựng lại rồi bất giác mỉm cười với đối phương.*Nhìn thấy vết thương của Tạ Bất Phùng được xử lý không tệ, Lan phi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đảo mắt nàng lại phát hiện, từ lúc thiếu niên trở lại thuyền rồng thì bắt đầu có gì đó không đúng. Tạ Bất Phùng không ngừng tìm gì đó trong khoang, trông khá sốt ruột.
"Điện hạ tìm gì ở đây thế?" Lan phi đi tới bên người Tạ Bất Phùng hỏi hắn, "Là không thấy vật gì sao?”
Tạ Bất Phùng chậm rãi đứng thẳng người, nhìn thoáng qua thỏi bạc trong tay mình hỏi: "Trên thuyền chỉ mang theo quan ngân ạ?"
Vấn đề của hắn quả thực có hơi cổ quái, Lan phi sửng sốt một hồi rồi thành thật trả lời: "Đúng, chỉ có những thứ này.”
Nghe vậy, Tạ Bất Phùng chậm rãi nắm chặt thỏi bạc trong tay, thứ hắn đang cầm trên tay chính là một nén quan ngân.
Loại bạc này có lạc ấn đặc thù, thường dùng để phát bổng lộc và ban thưởng cho quan lại, không thể lưu thông trên thị trường. Đương nhiên thứ này không thể cho Văn Thanh Từ.
"Không có gì đâu." Tạ Bất Phùng cũng không có nói cho Lan phi biết bản thân đang gặp phải vấn đề gì, hắn cất thỏi bạc trong tay trở lại rương gỗ, xoay người đổi đề tài, "Hoàng đế hiện tại sao rồi?”
Trong lúc nói chuyện, Minh Liễu cũng đưa đồ ăn sáng vào.
Tạ Bất Phùng tiện tay cầm lấy thìa, múc một muỗng đưa vào trong miệng. Nhưng ngay sau đó, mùi vị ngọt ngào này khiến hắn nhíu chặt mày. Bát canh này không ngon bằng của Văn Thanh Từ.
Lan phi không chú ý tới sự dị thường trên mặt nhi tử, nàng đã dùng bữa sáng nên uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Nói là bị kinh sợ, muốn tới Đỉnh Cực tự tạm dưỡng mấy ngày. Để con ở lại triều quản lý chính sự, thuận tiện thể nghiệm quan sát dân tình." Giọng điệu Lan phi có hơi trầm trọng.
Nhìn bề ngoài, để cho Tạ Bất Phùng thân là đại hoàng tử thay thế quản lý triều chính, nhất định là nói rõ hoàng đế rất thích hắn, tín nhiệm hắn, muốn ủy thác trọng trách cho hắn.
Nhưng hai người Lan phi cùng Tạ Bất Phùng lại biết tính toán của Hoàng đế không phải như vậy.
- Tám phần là lão đang chờ Tạ Bất Phùng xuất hiện sơ suất, cũng mượn chuyện này làm lớn chuyện.
Nhưng đây cũng là cho Tạ Bất Phùng thời gian chữa thương. Tạ Chiêu Lâm vô cùng cố chấp làm một "Minh quân", phàm là Minh quân, cần phải thể nghiệm và quan sát dân tình.
Cả đường nam tuần, lão lệnh cho hoàng tử và các văn võ bá quan lấy danh nghĩa của mình thăm hỏi xung quanh, thậm chí xâm nhập vào trong thôn trấn. Thỉnh thoảng mới đích thân xuất mã, đi theo giả bộ.
Mà hiện tại, lão dứt khoát mượn chuyện bị ám sát, ném chuyện hao phí tâm lực này cho Tạ Bất Phùng, bản thân thì ở sau lưng tìm chỗ tốt.
Nhưng chuyện này đối với Tạ Bất Phùng cần đi tìm Văn Thanh Từ đổi thuốc mà nói, thì là một chuyện tốt.
“Được, con biết rồi. "Tạ Bất Phùng chậm rãi gật đầu.
Trưa hôm đó, hoàng đế rời khỏi du thuyền nam tuần, đi Đỉnh Cực tự. Tạ Bất Phùng thì ở lại Tùng Tu phủ, dựa theo kế hoạch ban đầu, cùng quan địa phương trao đổi chuyện câu thương.
Chỉ có Tạ Bất Phùng tự biết, từ đầu đến cuối, trong tay hắn vẫn luôn nắm một thỏi bạc.
Ống tay áo rộng thùng thình che lấp, các đốt ngón tay Tạ Bất Phùng vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Thiếu niên nhiều lần muốn tìm người đổi bạc này ra, hoặc là đổi nó thành thị ngân, nhưng vẫn luôn không có tìm được cơ hội thích hợp.
Mặc dù hoàng đế đã tới Đỉnh Cực Tự, nhưng nhất cử nhất động của mình vẫn bị vô số người chú ý.
Tạ Bất Phùng không thể làm ra bất cứ chuyện gì khác thường vào lúc này.……Sáng sớm hôm sau, Tạ Bất Phùng vừa mới tiến vào hẻm nhỏ, bên tai đã vang lên tiếng ồn ào.
Hắn không khỏi nhíu mày, bước nhanh về phía trước, tiếp theo nhìn thấy ở cửa - -Có một đứa bé nhìn qua chỉ mới sáu bảy tuổi, đang khóc rống bên cạnh Văn Thanh Từ.
“Hu hu......muội, muội không muốn nhổ răng. "Trên mặt cô bé tràn đầy nước mắt."Nhổ răng là có thể ăn thịt rồi," Văn Thanh Từ ôm đứa bé khóc lóc không ngừng vào lòng, xoa xoa đầu cô bé như an ủi, "Chờ nhổ răng xong, ta sẽ cho muội ăn mứt hoa quả, được không?"
Nghe được "mứt hoa quả", tiếng khóc của cô bé mới yếu đi một chút. Trẻ con ở gần đó đều biết, đại phu họ Văn có một bình sứ, bên trong chứa đầy mứt hoa quả ngon.
Lúc mới phát hiện chuyện này, còn từng có người giả bệnh muốn đến chỗ y xin mứt hoa quả ăn. Nhưng còn chưa thực hiện được đã bị Văn Thanh Từ nhìn thấu.
“Thật sao? " Cô bé vẫn nắm chặt ống tay áo y hỏi.
"Đúng," Văn Thanh Từ thấy đối phương cuối cùng cũng ngừng khóc, liền lấy một sợi bông từ bên cạnh ra, vô cùng cẩn thận quấn lên răng cửa của cô bé, " Muội muốn ăn mơ khô hay là thanh mai?"
Con sâu thèm ăn của cô bé lập tức bị Văn Thanh Từ hấp dẫn. Bé suy nghĩ cho cẩn thận, sau đó trả lời: " Muội muốn ăn - -”
Một khắc nói đến "ăn", miệng cô bé tự nhiên mà há ra.
Văn Thanh Từ lập tức nhân cơ hội này, nhẹ nhàng nắm chặt sợi dây bông trong tay.
“A!”
Theo tiếng hô nhỏ, cái răng cửa lung lay sắp đổ kia rơi ra khỏi miệng bé. Cô bé sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, thì ra Văn Thanh Từ đã nhổ răng cửa cho mình.
Lang trung ôm cô bé cười nhẹ, cụp mắt hỏi: "Thế nào? Có đau không?”
Cô bé hơi do dự, cuối cùng vẫn thành thật trả lời, "Hình như không đau thật?"
“Vậy là tốt rồi, "Văn Thanh Từ thả cô bé từ trong lòng mình xuống, sau đó đứng dậy đi vào trong phòng," Muội ở đây đợi cho tốt, ta đi lấy mứt hoa quả.”
“Được!”
Tường vi trên tường viện che đi một nửa cửa gỗ, lúc này Tạ Bất Phùng đang đứng sau tường vi. Cách đóa hoa hắn nhìn thấy - - áo bào màu trắng trên người Văn Thanh Từ bị cô bé túm đến nhăn nhúm. Thậm chí trên vạt áo được giặt sạch sẽ, còn nhiễm một ít bùn đất. Nhưng lang trung này từ đầu đến cuối đều chưa từng ghét bỏ cô bé kia dù chỉ một giây.
Xem ra tính tình Văn Thanh Từ, thật sự không tệ.
Vừa nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ liền cầm mứt hoa quả đi ra, đồng thời cũng thấy được Tạ Bất Phùng đứng ở cửa.
Cô bé hoan hô một tiếng, chạy tới bên cạnh Văn Thanh Từ.
“Văn tiên sinh, muội muốn vị mơ!’
“Được. "Văn Thanh Từ chớp mắt với Tạ Bất Phùng ở bên cửa, tiếp theo chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng đũa gắp mứt quả mơ đặt vào trong đĩa, giao cho cô bé.
“Cảm ơn Văn tiên sinh!”
“Không có gì. "Văn Thanh Từ cười nói, sau đó ôm bình sứ đi tới bên cạnh Tạ Bất Phùng.
“Sao hôm nay thiếu hiệp lại tới sớm như vậy? Mau vào đi.”
Tạ Bất Phùng lại đứng bất động ở cửa, trầm mặc vài hơi, hắn rốt cục chậm rãi cúi đầu, rất là mất tự nhiên hỏi: " Nơi này của ngươi...... Có chuyện gì cần ta giúp không?”
Văn Thanh Từ không trả lời câu hỏi của hắn trước. Ngược lại đưa một chiếc đĩa sứ nhỏ màu trắng khác vào tay Tạ Bất Phùng: “ Mứt quả hồng thì sao?”
Nói xong, không đợi Tạ Bất Phùng kịp phản ứng, đã lấy mứt hoa quả từ trong bình ra, nhẹ nhàng đặt vào trong đĩa.
“Đây, nếm thử đi.”
Tạ Bất Phùng sửng sốt một hồi, vô thức nhận đồ vào trong tay. Trong lúc nói chuyện, cô bé vừa rồi đã ăn xong mứt hoa quả cũng bưng đĩa đi tới. Cô bé ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: "Văn tiên sinh, cha muội nói, tiền nhổ răng lần này ghi vào sổ sách. Chờ sơn trà năm nay bán được thì trả tiền cho ngài.”
“Không sao, "Văn Thanh Từ cầm lại đĩa sứ nói," Không vội mấy ngày nữa.”
Y quán của y vốn chỉ phục vụ cho hàng xóm xung quanh, thường thường sẽ không có loại chuyện như ghi sổ. Tảng đá lớn trong lòng cô bé rốt cục rơi xuống đất, bé nở nụ cười vui vẻ chạy ra ngoài, tìm người nhà triển lãm răng cửa đã mất của mình.
Mà Tạ Bất Phùng thì chậm rãi bỏ mứt quả hồng trong đĩa vào trong miệng.
Tư vị chua chua ngọt ngọt, trong phút chốc lan tràn ra đầu lưỡi Tạ Bất Phùng. Hắn phát hiện, dường như Văn Thanh Từ thật sự coi mình như một đứa trẻ mà dỗ dành......
Văn Thanh Từ cười thu cái đĩa lại, mới trả lời vấn đề ngay từ đầu của Tạ Bất Phùng.
“Không dám giấu diếm, gần đây đúng là có một chuyện cần làm phiền thiếu hiệp.”
Y vừa nói chuyện vừa đi tới góc viện, dời nắp đậy trên vại nước ra, dùng gáo gỗ khuấy nước trong rồi xắn ống tay áo lên dùng bồ kết cẩn thận rửa chén đĩa.
Động tác của Văn Thanh Từ vô cùng lưu loát, hiển nhiên đã quen làm việc như vậy.
“Chuyện gì vậy?”
Nghe được Văn Thanh Từ có việc cần mình hỗ trợ, Tạ Bất Phùng rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Văn Thanh Từ đặt đĩa đã rửa xong lên bàn đá, ngước mắt nhìn Tạ Bất Phùng nở nụ cười nói: "Sáng sớm hôm sau, ta phải về nhà một chuyến, không biết thiếu hiệp có nguyện cùng ta đi xe đến đó không? Đúng rồi nhà ta ở phía nam dưới chân núi?
“Núi Nhĩ Nghiễn?”
Nếu Tạ Bất Phùng nhớ không lầm, phần lớn dược liệu ở Tùng Tu phủ đều sản xuất ở dưới chân núi Nhĩ Nghiễn.
Chuyến đi này hắn vốn là có kế hoạch đi núi Nhĩ Nghiễn dò xét thực địa.
Như thế xem ra, không bằng cùng đi với Văn Thanh Từ, nhất cử lưỡng tiện.
“Là nơi đó. "Văn Thanh Từ lập tức gật đầu.
“Được, ta đi cùng ngươi. "Thiếu niên không hề do dự.*Văn Thanh Từ cũng không ăn bớt nguyên liệu vì Tạ Bất Phùng không có tiền, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của y, vết thương trên người thiếu niên khôi phục rất nhanh.
Đợi đến ngày xuất phát, vết thương đã không còn chảy máu ra ngoài nữa.
"Được rồi, Tô thiếu hiệp đi chiếc xe này, đi theo sau lưng ta là được rồi." Văn Thanh Từ kiểm tra xe ngựa thuê cẩn thận, ngẩng đầu nói với Tạ Bất Phùng.
Lo lắng đối phương nghi ngờ, Tạ Bất Phùng nói mình họ Tô. Hắn gật đầu, nhảy lên xe ngựa. Dừng mấy hơi, Tạ Bất Phùng rốt cục vẫn không kìm được hỏi Văn Thanh Từ: "Ngươi về nhà vì sao phải đi hai chiếc xe ngựa?"
“Cái này nha, "Văn Thanh Từ nở nụ cười," Lần này ta về nhà dự định đón người nhà đến Tùng Tu ở vài ngày, lúc tới phải mang theo không ít đồ đạc. Vả lại ngoại trừ cha mẹ ra, trong nhà còn có một muội muội, một chiếc xe ngựa thì không chen nổi.”
“Thì ra là thế. "Tạ Bất Phùng chậm rãi gật đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Nhìn ra được, kỹ thuật lái xe của Văn Thanh Từ rất là bình thường. Xe ngựa thuê vốn không chắc chắn, bị y lái lung lay, tốc độ cũng chậm đến không thể chậm hơn.
Nhưng Tạ Bất Phùng cũng không thèm để ý, hắn mượn cơ hội này đi theo sau lưng Văn Thanh Từ, quan sát thôn trang ven đường.
Gặp phải nơi không hiểu cũng sẽ thoáng tăng nhanh tốc độ, sóng vai đi cùng Văn Thanh Từ, hỏi y vài câu.
Hơn nửa ngày trôi qua, hai người mới chạy tới dưới chân núi Nhĩ Nghiễn trước khi trời tối. Đồng thời dừng xe ngựa ở cửa thôn, cùng đi về phía thôn nhỏ tên là "Sơn Du Giản" này.
“ ... Tô thiếu hiệp có nghe nói qua sơn thù du chưa? Cũng là một vị thảo dược, có công hiệu làm se vết thương, "Văn Thanh Từ vừa dẫn Tạ Bất Phùng đi vào trong thôn, vừa giới thiệu cho hắn," Cây kia vốn sinh trưởng ở phương bắc, nhưng chỗ chúng ta cũng có mấy cây.”
Tạ Bất Phùng nhìn về phía Văn Thanh Từ chỉ, bên sườn núi cách đó không xa, quả nhiên mọc lên một gốc cây nhỏ thấp bé mà mình chưa từng thấy qua.
Vốn hắn chẳng hề có hứng thú với thảo dược, y thuật, nhưng Văn Thanh Từ nói nói, Tạ Bất Phùng nghe cũng mê.
“Mọi người ở lại đây cũng lâu nên dứt khoát gọi nơi này của chúng ta là "Sơn Du Giản".
Thời gian cơm chiều còn chưa tới, lúc này chính là lúc trong thôn nhỏ náo nhiệt nhất. Trong đường thôn trẻ con chạy loạn khắp nơi, nhìn thấy Văn Thanh Từ còn có thể dừng lại chào y.
Quả thực là cực kỳ náo nhiệt.
Bên tai Tạ Bất Phùng toàn là tiếng địa phương nghe không hiểu. Thậm chí ngay cả vạt áo cũng không biết dính bùn đất từ khi nào. Nhưng trong lòng thiếu niên lại chẳng có phiền não.
Gió đêm thổi qua mang đến mùi thảo dược nhàn nhạt. Tạ Bất Phùng trong lúc ngắn ngủi quên mất chuyện phiền lòng của Ung Đô, bất giác mà thả lỏng.
Nói xong, hai người liền đi tới trước một tòa tiểu viện.
“Chính là nơi này, "Văn Thanh Từ đi về phía trước, đẩy cửa ra," Cha, mẹ, Thanh Lạc, con dẫn bằng hữu trở về.”
Sau một khắc thì thấy một cô bé cỡ mười hai tuổi từ trong nhà chạy ra: "Ca, sao huynh về nhanh vậy?”
Diện mạo của bé có năm phần giống Văn Thanh Từ, nhưng là mắt và mặt tròn hơn một chút, làn da cũng hơi đen.
Sau khi nói xong, Văn Thanh Lạc mới phát hiện phía sau ca ca có một gương mặt xa lạ: "... Vị này là?”
“Họ Tô, là bằng hữu của ta, lần này nhờ có hắn, ta mới có thể đưa hai chiếc xe ngựa về nhà.”
"Oa --" Cô bé tên là Thanh Lạc lập tức cười với Tạ Bất Phùng, nói, "Cám ơn Tô công tử!"
Tạ Bất Phùng từ nhỏ đã sống trong cung không quen với bầu không khí như vậy, hắn dừng một chút, rốt cục chậm rãi gật đầu.
Đang khi nói chuyện, lại có một bóng dáng từ trong phòng đi ra, điều khiến Văn Thanh Từ không ngờ tới chính là, người tới cũng không phải người nhà của mình, mà là... Tống Quân Nhiên?
Y vừa lấy quà mình mang về từ Tùng Tu phủ cho Văn Thanh Lạc, vừa ngẩng đầu hỏi: "Tống Cốc chủ? Ngài tới lúc nào?”
Tống Quân Nhiên mặc áo xanh nở nụ cười trả lời: "Ba ngày trước đây.”
Tuy rằng hắn quẹo Văn Thanh Từ về trong cốc không thành công, nhưng vẫn thân thiết với Văn Thanh Từ và người nhà của y.
Mọi người hái thuốc mà sống, trên đời này không ai hiểu rõ núi Nhĩ Nghiễn hơn bọn họ.
Nhất là phụ thân của Văn Thanh Từ, ông rất rõ tập tính sinh trưởng của các loại dược liệu.
Rất nhiều dược liệu trong Thần Y cốc đều là thu được từ trong tay ông.
Lần này Tống Quân Nhiên đến Sơn Du Giản, chính là muốn nhờ đối phương tìm thuốc cho mình.
Trong lúc nói chuyện, mấy người đi vào trong phòng. Tuy rằng gặp được người nhà, nhưng Văn Thanh Từ vẫn không lạnh nhạt với Tạ Bất Phùng.
Y quay đầu giới thiệu với thiếu niên: "Nhà ta vốn chỉ có hai gian phòng, hai gian phía sau toàn là mới xây vào năm ngoái.”
Sau khi nói xong, bước chân Văn Thanh Từ không khỏi dừng lại. Y đã sớm nói với Tạ Bất Phùng, đêm nay ở nhà mình.
Dựa theo dự định trước đó của Văn Thanh Từ... Trong nhà có bốn gian phòng, bản thân, cha mẹ, còn có Văn Thanh Lạc mỗi người một gian, vừa vặn để trống một cái cho Tạ Bất Phùng.
Nhưng Tống Quân Nhiên ở đây thì không đủ bố trí.
Ngay khi Văn Thanh Từ đang suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ, người phụ nữ mặc áo ngắn màu nâu nhạt, rốt cục bưng một đĩa cá đi ra: "Nhanh, thời gian Thanh Từ trở về vừa hay, vừa mới làm xong đồ ăn.”
Bà ở phòng bếp nghe được đối thoại trong tiểu viện, bởi vậy sau khi thả cá xuống, bèn ngẩng đầu nhìn Tạ Bất Phùng, sau đó cười nói với Văn Thanh Từ: "Đứa nhỏ này, sao không nói trước mình dẫn bằng hữu trở về. May mà cơm tối hôm nay ta làm nhiều, bằng không con sẽ đói bụng.”
Khói bếp bốc lên từ ống nhả khói. Trong sân nho nhỏ chật ních tiếng vang náo nhiệt.
"Nhờ có mẫu thân," Văn Thanh Từ nở nụ cười, cũng đi đến phòng bếp bưng chén đĩa, đồng thời không kìm được hỏi, "Còn có đồ ăn gì không?”
“Còn có măng xào, đều là món con thích.”
“Đúng rồi, cha đâu?”
“Không đủ củi gỗ, cha con đốn củi phía sau, sẽ về ngay thôi.”
Tạ Bất Phùng chưa từng tới căn nhà nhỏ hẹp đơn giản như vậy. Thân là thiên hoàng quý tộc đến từ Ung Đô, hắn vốn nên nhíu mày ghét bỏ mới đúng.
Nhưng Tạ Bất Phùng lại ngạc nhiên phát hiện, mình thích bầu không khí như vậy.
Tống Quân Nhiên hoàn toàn không để mình làm người ngoài tiến đến bên cạnh Văn Thanh Lạc, mở quà ra.
Tạ Bất Phùng do dự một lát, đi vào trong phòng bếp.
“Có cái gì...... Cần con bưng không?”
Tuy rằng hắn chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, nhưng ăn mặc lại chưa bao giờ thiếu. Lại chẳng bao giờ phải bưng bát.
“Ai nha, con là khách... "Mẹ Văn Thanh Từ vẫn còn khách sáo với hắn, nhưng Văn Thanh Từ cũng đã đem thùng gỗ chứa cơm trắng đặt vào tay Tạ Bất Phùng: "Phiền toái rồi, Tô thiếu hiệp.” Dứt lời, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn hắn.
Trái tim Tạ Bất Phùng khẽ rung lên, chờ sau khi hắn kịp phản ứng, mình đã ngoan ngoãn bưng thùng gỗ đặt lên trên bàn.
Văn Thanh Từ đi theo dọn đồ ăn lên bàn.
“Được rồi được rồi, Tống Cốc chủ, Thanh Lạc, mau tới ăn cơm đi, ta đi ra ngoài xem sao cha còn chưa về.”
Văn Thanh Từ vừa dứt lời, cửa viện lại vang lên một lần nữa.
Hắn dừng một chút, bước nhanh ra ngoài, chuẩn bị đón củi. Mà thấy ca ca rời đi, Văn Thanh Lạc thu xong quà mới tỉnh táo lại, đặt sự chú ý ở trên người Tạ Bất Phùng, hỏi đông hỏi tây hắn.
Tạ Bất Phùng cũng không ngại trò chuyện vài câu với cô bé, nhưng là lo lắng bại lộ thân phận nên vẫn bất giác đổi đề tài tới Văn Thanh Từ và người nhà của y.
“Lần này cả nhà muội tới Tùng Tu, dự định làm gì?”
Nghe được câu hỏi của Tạ Bất Phùng, hai mắt Văn Thanh Lạc bỗng nhiên sáng ngời, bé buông đũa xuống, hai tay chống ở trên bàn hưng phấn nói: "Ca ca nói, mang muội và cha mẹ đi xem náo nhiệt!"
“Náo nhiệt? "Ngay cả Tống Quân Nhiên cũng có chút tò mò nhìn qua.
Văn Thanh Lạc gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: "Mấy ngày nữa, hình như Hoàng đế muốn tế tự trước kênh đào Đại Vận Hà thì phải? Đến lúc đó ngài ấy còn có nương nương, các hoàng tử đều sẽ xuất hiện. Muội muốn sớm đến bờ sông, xem bọn họ rốt cuộc trông như thế nào.”
“Còn có việc này sao? "Tống Quân Nhiên cũng buông đũa trong tay xuống, hiển nhiên là nổi lên hứng thú," Mấy ngày nữa ta cũng không có việc gì làm, không bằng cùng đi xem đi.”
“Được!”
... Nhìn hoàng tử?
Nghe đến đó, chén trà trong tay Tạ Bất Phùng bỗng nhiên nhoáng lên. Nước trà nóng hổi rơi trên mu bàn tay, lập tức làm cho mảng da nóng đỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]