May mà Tạ Bất Phùng không nói những lời này trước mặt mọi người, Văn Thanh Từ dừng một chút, bỗng nhiên chậm rãi lắc đầu. 
“Sao vậy, ái khanh?” 
Văn Thanh Từ híp mắt nhìn về phía khe hở trên cành lá ngọc lan. Giọng của y vẫn dịu dàng bình tĩnh như thường ngày, nhưng lại rất chắc chắn: " Chỉ có một con đường làm y thôi, thần tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. Cho nên chỉ sợ bệ hạ không có cơ hội làm hôn quân đâu.” 
Ánh mắt Văn Thanh Từ như vệt nước sơn như một đầm nước u ám. Tất cả cảm xúc ngày xưa đều giấu dưới đôi mắt đen kịt này. 
Giờ khắc này ánh mặt trời bị cành lá Ngọc Lan cắt vụn, chiếu hết vào đáy mắt Văn Thanh Từ. Trong khoảnh khắc chiếu sáng đôi mắt này, sinh ra ánh sáng vụn vặt. 
Mái tóc dài trượt khỏi ngón tay Tạ Bất Phùng, đáp lại trên vai Văn Thanh Từ. Tạ Bất Phùng thấy Văn Thanh Từ lại cụp mắt nở nụ cười. 
“Huống hồ, chuyện An Bình tướng quân thần cũng không thể mặc kệ, "Ánh mặt trời quá chói mắt, lông mi Văn Thanh Từ bị lay động," Nếu thần không cứu ông ấy, thiên hạ này cũng không ai có thể cứu ông ấy.” 
Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt tái nhợt dường như đã có thêm màu sắc. Những lời mà Văn Thanh Từ nói nếu là do người khác nói ra, chắc chắn sẽ lộ ra cuồng vọng. Nhưng từ trong miệng của y nói ra, sự tình vốn nên như thế dường như lại trở nên tầm thường. 
* 
Hai mươi năm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-cua-thai-y-hac-lien-hoa/3370186/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.