Khoảng cách của chúng ta, có phải hơi gần rồi không? Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Văn Thanh Từ.
Sau một khắc, Tạ Bất Phùng liền buông tay y ra, chậm rãi đứng thẳng người.
Văn Thanh Từ nhìn thấy thái y kia vỗ không nhẹ, mu bàn tay Tạ Bất Phùng bởi vậy mà có một vết đỏ chói mắt.
“Ngớ ngẩn ở chỗ này làm gì? "Đôi mắt màu hổ phách chậm rãi đảo qua mọi người trong phòng," Có gì dị nghị, nói với ta đi. " Giọng điệu Tạ Bất Phùng khó dò cảm xúc.
“Không, không có......”
Mọi người lập tức làm theo mệnh lệnh, vây quanh Vũ Quan Lâm, luống cuống tay chân vội vàng lấy thuốc theo đơn.
Hiệu thuốc tạm thời xây dựng lại lập tức trở nên cực kỳ náo nhiệt. Chỉ còn lại tên thái y vừa rồi không cẩn thận đánh Tạ Bất Phùng, vẫn quỳ dưới mặt đất run lẩy bẩy, tự biết chết đến nơi.
Tạ Bất Phùng liếc hắn một cái, nhíu mày thản nhiên nói: "Quỳ ở chỗ này bất động, là muốn tự ta đỡ ngươi đứng lên sao?"
“Không, không...... Ấy, hạ quan, tạ ân.” Tên thái y trẻ tuổi kia sửng sốt một hồi, cuống quít vịn tủ thuốc đứng lên.
Thẳng đến khi đồng liêu đưa cân tiểu ly cho hắn, hắn mới như vừa tỉnh khỏi cơn mộng - - Thánh Thượng không so đo với mình sao?
Tiếp theo, lại không kìm được len lén liếc Tạ Bất Phùng một cái. Thái y trẻ tuổi chưa từng gặp qua giông bão như vậy, lúc này hắn đã viết hết những gì trong lòng mình lên trên mặt.
Mà ánh mắt này vừa lúc chạm phải ánh mắt của Tạ Bất Phùng, sắc mặt thái y lập tức vàng như màu đất.
Dừng lại một lát, Tạ Bất Phùng cười như không cười hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy ta tính toán chi li như vậy sao?”
“Không dám, hạ quan không dám.” Tuy rằng đầu óc thái y đang trống rỗng, nhưng lần này cuối cùng cũng có chút trí nhớ, nói xong lập tức chen vào đám người cân thuốc.
Chỉ để lại Văn Thanh Từ còn sững sờ tại chỗ.
Văn Thanh Từ:...
Chưa từng có ai ở trước mặt Tạ Bất Phùng nhắc tới so sánh như "Tính toán chi li”, không phải hắn nghe được từ tiếng lòng thái y kia chứ?
Nếu như nhớ không lầm, do bị quyển tiểu thuyết Phù Minh Đường kia ảnh hưởng, bản thân dường như cũng từng nghĩ hắn như vậy ở sau lưng.
...... Cho nên Tạ Bất Phùng hắn, sẽ không phải là đã từng nghe thấy chứ?
Chuyện này thật sự là hoàn toàn không dám nghĩ sâu - -
Những thứ Văn Thanh Từ kê đều là dược vật thường thấy, căn cứ dược tính khác nhau, một liều thuốc phải phân ra nấu ba lần, chờ sau khi sắc xong toàn bộ đã là một canh giờ sau.
Trong lúc đó y cũng không có nghỉ ngơi, mà là về tới bãi đất trống bên ngoài nha thự, châm cứu trị liệu cho bệnh nhân vừa rồi.
Tiếp theo lại bắt mạch cho mấy bệnh nhân có triệu chứng tương đối đặc thù, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Sau giờ ngọ không lâu, một gã sai vặt vội vã xông vào trong phòng, nói với Văn Thanh Từ đang kê đơn thuốc: "Đại phu, ngài mau ra ngoài xem một chút đi, vừa mới trên đất trống có người uống thuốc xong, chưa được bao lâu đã hộc máu!"
Sau một khắc, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn qua.
Sau khi uống thuốc hộc máu?!
Vũ Quan Lâm vẫn luôn nhớ sự trong sạch của mình khi về già, lão đứng dậy hỏi: " Trường hợp cá biệt hay là?”
“Hẳn là, hẳn không phải là trường hợp cá biệt, "Gã sai vặt cắn răng vẻ mặt khó xử nói," Hiện tại có năm sáu người, đều có phản ứng như vậy.”
“Mau mau! Dẫn ta đi xem. "Sắc mặt Vũ Quan Lâm đột biến, lập tức muốn ra ngoài xem.
Người phụ trách chủ yếu của chuyện này mặc dù là hai "lang trung giang hồ" Tạ Bất Phùng mời tới. Nhưng nhân vật nổi danh trong đó chỉ có Thái y lệnh lão.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tất cả ác danh đều là của mình.
“Vâng, thái y đại nhân.”
Nói xong gã sai vặt kia bèn cuống quít đỡ Vũ Quan Lâm tuổi tác đã cao, bước nhanh ra ngoài nha thự.
Cho đến lúc này, Văn Thanh Từ đang kê đơn thuốc mới chậm rãi buông bút trong tay xuống, đi theo sau lưng bọn họ ra ngoài.
Y rất thanh thản không hề hốt hoảng, tựa hồ là đã sớm dự liệu được cảnh tượng này. Mọi người trong phòng không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Qua thật lâu sau khi xác định Văn Thanh Từ sẽ không trở về, rốt cục có người không kìm được đè thấp giọng nói: "Sao ta lại cảm thấy, trông y chẳng ngạc nhiên chút nào thế?”
“Mấy loại thuốc y kê không sinh ra phản ứng gì mới là lạ.”
Mấy ngày ở chung, các thái y xác nhận, hai lang trung giang hồ kia tuyệt không phải hạng người không hiểu y lý.
Người vừa mới kê đơn, tất nhiên biết thuốc của mình sẽ sinh ra phản ứng không tốt gì.
Y dám làm như vậy...... Có lẽ là thật sự tài cao gan lớn.
Bên ngoài nha thự.
Vẫn luôn không ngừng có người chết bị đưa đến vùng đất hoang ngoại ô thiêu xác. Có lẽ còn có người được đưa tới đây chờ chẩn trị.
Một cảnh sinh tử luân hồi.
Triệu chứng hộc máu không ngừng nhìn qua quá mức đáng sợ, dân chúng đã bao vây mấy bệnh nhân kia.
Thấy Vũ Quan Lâm đến, mọi người lập tức xin lão giúp đỡ: "Thái y đại nhân, ngài mau tới xem, sao người này lại hộc máu.”
“Yên tâm, đừng nóng. "Vũ Quan Lâm lập tức bắt mạch.
Một lát sau, lông mày lão vừa nhíu chặt thế mà giãn ra từng chút một.
Vũ Quan Lâm phát hiện, bệnh nhân nằm trên ván giường nôn ra máu đã ở giai đoạn cuối của bệnh, tứ chi lạnh buốt bất tỉnh nhân sự.
Ở giai đoạn này, gần như đã vô phương cứu chữa. Thế nhưng trước mắt, tuy rằng mạch đập của bệnh nhân hung hiểm, đúng là dáng trúng độc, nhưng trên người hắn không có vẻ trầm lặng lúc sắp hấp hối.
Thuốc vừa rồi, thật sự hữu dụng.
Trong lòng Vũ Quan Lâm chợt có cảm giác đan xen, vừa buồn vừa vui…
Buồn chính mình cả đời này, có lẽ đều không thể viết ra được phương thuốc mà người trẻ tuổi này viết ra.
Vui vì trên đời này còn có người có thể viết ra phương thuốc như thế.
Lúc này Văn Thanh Từ cũng đã đi tới, ánh mặt trời chói mắt mùa hè mạ lên thân thể y một lớp bạc nhạt.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Vũ Quan Lâm chậm rãi cười cười, lão than nhẹ một hơi thả ngón tay xuống, tiếp theo đứng dậy nói với Văn Thanh Từ: "Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, hôm nay bệnh này, có lẽ không nên do lão phu trị." Tiếp theo, chậm rãi chắp tay với y.
Ánh mặt trời giữa hè nóng nực chiếu rọi từ phía chân trời, trán Vũ Quan Lâm có vài giọt mồ hôi mịn màng.
Lão nhận ra rất rõ ràng mình thật sự già rồi.
Mọi người bên ngoài nha thự đồng loạt nhìn về phía Văn Thanh Từ. Thái y trẻ tuổi một thân màu xanh nhạt, đơn giản đi tới bắt mạch: "Không đáng ngại, vượt qua đêm nay sẽ khá hơn rất nhiều.”
Nói xong, lấy thuốc giảm đau từ hộp thuốc mang theo bên mình phân phát đến trong tay mấy bệnh nhân này.
Từ đầu đến cuối, Văn Thanh Từ không hề tỏ ra lo lắng hay hoảng sợ.
*
So với đơn thuốc trước đây, tác dụng của liều thuốc mạnh có thể nói là ngay lập tức.
Sáng sớm ngày hôm sau, tình trạng của nhiều bệnh nhân khác hẳn những ngày trước.Một ngày sau, hiệu quả càng rõ ràng hơn.
Cho đến lúc này, các thái y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Văn Thanh Từ vẫn không dám buông lỏng. Nếu muốn chữa khỏi bệnh dịch, chỉ dựa vào một liều thuốc thì chưa đủ.
Sau giờ ngọ, Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên, còn có các thái y ở Ung Đô đợi ở trong phòng nghị sự, thảo luận kế hoạch tiếp theo.
“...... Đợi sau khi bệnh trạng nhẹ đi, phải giảm lượng thuốc, để phòng ngừa dược hiệu quá mạnh, làm bị thương khả năng kháng bệnh."Văn Thanh Từ vừa viết viết vẽ trên giấy Tuyên Thành vừa nói," Liều lượng thuốc mỗi người dùng đều cần tăng giảm theo thay đổi của bệnh tình, việc này các vị phải luôn luôn chú ý.”
Điều chỉnh liều lượng là rất quan trọng đối với tác dụng của phương thuốc. Chuyện này không phải một người có thể hoàn thành.
“Vâng vâng! "Mọi người vội vàng đáp ứng. Có lẽ mấy ngày trước, bọn họ còn coi Văn Thanh Từ là "Lang trung giang hồ". Nhưng hôm nay, lại hận không thể cung phụng y như thần tiên.
Nếu lần này có thể xử lý bệnh dịch thuận lợi, mình cũng có thể đi theo người trước mắt, lưu danh sử sách. Mà ở bên cạnh y học một hai chiêu, cũng có lợi với bản thân sau này hành nghề y.
“Còn có chuyện gì, ngài cứ việc phân phó là được!”
Văn Thanh Từ rũ mắt cười một cái lắc đầu nói: "Tạm thời không có, các ngươi còn có việc gì không?”
“Không có, không có. "Mọi người lập tức lắc đầu.
Trong phòng nghị sự yên tĩnh lại, các thái y bắt đầu sửa sang lại bút ký trên giấy Tuyên Thành, nghiên cứu phương thuốc ảo diệu.
Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Là Tạ Bất Phùng.
Thấy hắn đến, các thái y xung quanh lập tức căng thẳng, e sợ bản thân bất cẩn chạm vào vảy ngược của bệ hạ.
Nhưng Tạ Bất Phùng chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái, hắn chậm rãi đi vào, trên tay còn cầm một cái hộp gỗ nho nhỏ.
“Đây là quà mà dân chúng ngoài nha thự tặng cho ngươi. "Nói xong, Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng đặt đồ trong tay lên bàn.
Văn Thanh Từ khựng lại rồi chậm rãi cầm đồ lên.
Sau khi mở hộp gỗ ra y nhìn thấy -- thì ra trong này chứa một bức tượng gỗ nho nhỏ.
Thấy thế, Tống Quân Nhiên cũng đi theo tới.
“Đây là bàn tay của ngươi. "Nhận ra trên miếng gỗ khắc cái gì, Tống Quân Nhiên không khỏi thấp giọng cảm khái," Bọn họ thật đúng là để ý.”
Do kích thước của gỗ, trên bức tượng gỗ kia chỉ khắc một bàn tay phải. Mà nó điêu khắc, chính là dáng vẻ Văn Thanh Từ cầm ngân châm.
Mùi thơm nhàn nhạt từ trong tay Văn Thanh Từ tản ra, xuyên qua lụa trắng truyền tới chóp mũi.
... Đây là một khối gỗ tử đàn.
Đặt ở Ung Đô có lẽ không tính là gì, nhưng ở Liên Hòa lại là thứ đáng giá nhất trong một gia đình.
“Cái này quá quý giá. "Văn Thanh Từ không khỏi lắc đầu. Lúc này thứ trong tay y dường như còn nặng hơn cả vàng. Động tác của Văn Thanh Từ trở nên vô cùng cẩn thận, y chưa từng nhận món quà nào lớn như thế......
“Ngươi cầm cho kỹ đi, "Vũ Quan Lâm đặt chén trà trong tay xuống, chắp tay thi lễ với Tạ Bất Phùng, sau đó đi tới cười nói với Văn Thanh Từ," Cũng coi như là cổ vũ bản thân, đây đều là tâm ý của bệnh nhân.”
Tạ Bất Phùng đứng ở bên cạnh chậm rãi gật đầu.
Văn Thanh Từ có hơi không quen với loại khích lệ này dừng một chút, nhẹ giọng khách khí nói: "Còn có các vị phối hợp và tín nhiệm của tuần quan đại nhân, nếu không phải ngài bí quá hoá liều, sử dụng liều thuốc ta viết..."
Không ngờ sau một khắc, Tạ Bất Phùng đột nhiên cụp mắt nhìn y, chậm rãi lắc đầu cắt đứt lời y: "Cũng không phải bí quá hoá liều, việc này chỉ có ngươi mới có thể làm được.”
Ánh mắt Tạ Bất Phùng vô cùng nghiêm túc.
Được người khác tín nhiệm vô điều kiện, là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu. Văn Thanh từ biệt giang hồ nhiều năm, gặp phải vô số bệnh dịch. Nhưng dù là sống chết trước mắt, đại bộ phận bệnh nhân biết đại phu trước mắt chính là "Văn Thanh Từ" đều sẽ tránh y như rắn rết… Chưa từng có ai nguyện ý cho y một cơ hội như vậy.
Đây là lần đầu tiên và duy nhất.
Trái tim Văn Thanh Từ không khỏi chấn động theo lời của Tạ Bất Phùng, nhưng đồng thời trong đầu y lại sinh ra một ý niệm cổ quái......
Không kịp nghĩ nhiều, sau một khắc giọng của Tạ Bất Phùng đã bị lời khen ngợi của mọi người che lấp.
Văn Thanh Từ khựng lại, đành phải kiên trì khách sáo với các vị thái y khác. Sau khi mọi người đi hết, y mới cầm lấy tượng gỗ, chậm rãi lướt ngón tay qua cây kim bạc trong tay tượng gỗ.
“Sao thế sư đệ? "Tống Quân Nhiên có chút tò mò tiến lại gần.
Cây kim bằng gỗ nhẹ nhàng đâm qua ngón trỏ của Văn Thanh Từ, kèm theo cơn đau, y dừng một chút đè thấp giọng nói với Tống Quân Nhiên: " Đệ luôn cảm thấy lời của Tạ Bất Phùng có hơi kỳ lạ.”
“ Lạ? "Ánh mắt Tống Quân Nhiên biến đổi," Lạ như thế nào? "Hắn hỏi.
Văn Thanh Từ để tượng gỗ vào trong hộp, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đối với hắn mà nói, hẳn chỉ là hai lang trung giang hồ xa lạ, sư huynh huynh có cảm thấy, hình như hắn...quá tín nhiệm chúng ta không?"
Tống Quân Nhiên:...
Thật ra chỉ có đệ thôi.
“Có hả? "Tống Quân Nhiên bưng chén trà trên bàn lên, hơi mất tự nhiên nhấp một ngụm," Có lẽ hắn chỉ là không tín nhiệm đám thái y trong cung.”
Văn Thanh Từ trầm mặc một lúc lâu, rốt cục nói câu nói chôn ở trong lòng ra: "Sư huynh, huynh nói có phải hắn......đã sớm phát hiện cái gì đó rồi không?"
Trong lúc nói chuyện, y không tự chủ được nắm chặt hộp gỗ trong tay.
“Khụ khụ khụ... "Tống Quân Nhiên buông chén trà trong tay xuống, lập tức cắt đứt suy nghĩ của Văn Thanh Từ," Ta thấy đệ thật sự là bận rộn tới hồ đồ, bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.”
Hắn cắn răng nói: "Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ, có thể là...... Bẩm sinh đã có năng lực chọn đúng người có năng lực.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]