Chương trước
Chương sau
“Cứ tự nhiên.”

Tạ Bất Phùng đi tới ngồi bên cạnh Văn Thanh Từ, mở bản đồ vẽ trên giấy da dê ra.

Mùi long tiên hương thoang thoảng hòa với mùi rượu, giống như một chiếc áo choàng lớn, bao phủ lấy cơ thể Văn Thanh Từ khi y không kịp chuẩn bị.

Tóc Tạ Bất Phùng vừa mới gội không lâu còn mang theo hơi nước, giữa hai lông mày còn có vài phần mệt mỏi khó có thể che giấu. Nhưng sát khí lạnh lùng trên người hắn cũng bị hoà tan đi vài phần.

Văn Thanh Từ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thật tình không biết hết thảy những chuyện này đều là do Tạ Bất Phùng cố ý làm.

Đế vương trẻ tuổi cẩn thận từng li từng tí, sợ quấy nhiễu y.

“Xung quanh Liên Hoà toàn là núi, chỉ có một con đường nhỏ nối liền với thế giới bên ngoài. Địa thế của cả thành hạ xuống dần dần từ Nam đến Bắc. Phần lớn nước uống trong thành đều phụ thuộc vào việc đào giếng…”

Giọng Tạ Bất Phùng truyền tới tai Văn Thanh Từ. Văn Thanh Từ cẩn thận xem xét bản đồ theo tay hắn chỉ, trong mắt không khỏi có thêm vài phần kinh ngạc.

Bản đồ được vẽ quá cẩn thận.

Không chỉ từng đường phố, ngõ nhỏ, nhà nhà đều được đánh dấu, mà hướng dòng chảy của nước ngầm cũng được mô tả đại khái dựa trên độ sâu giếng ở nhiều nơi.

Để che giấu tai mắt người khác, người Tạ Bất Phùng mang tới huyện Liên Hòa chỉ là người hầu bình thường. Bọn họ hiển nhiên không có năng lực vẽ ra bản đồ tường tận như thế, tấm bản đồ cẩn thận nghiên cứu hướng đi của núi non này, chỉ người từng làm tướng lĩnh như Tạ Bất Phùng mới có thể vẽ ra được.

Mà nếu Văn Thanh Từ không nhận sai, trên bản đồ đúng là là chữ viết của hắn.

Tạ Bất Phùng đã trưởng thành, đáng tin cậy hơn Văn Thanh Từ tưởng tượng.

“Từ bản đồ này mà xem, có thể có hai con sông ngầm ở phía đông và phía tây của huyện Liên Hoà, mặc dù Thành đông cũng có người nhiễm bệnh, nhưng số lượng ít hơn nhiều so với thành tây.”

Cho nên vấn đề rất có thể xuất hiện ở sông ngầm phía thành tây.

Văn Thanh Từ chậm rãi gật đầu.

Theo lý mà nói tìm được phương hướng ngọn nguồn thì nên vui vẻ mới đúng. Nhưng giờ khắc này, biểu cảm của hai người đều vô cùng nghiêm túc, chỉ im lặng không nói.

Bọn họ cùng nhớ tới một chuyện: Phía tây nam huyện Liên Hòa, cũng có thể là đầu nguồn của sông ngầm chính là bãi đất trống trong thành tập trung chôn cất thi thể.

Trái tim Văn Thanh Từ không khỏi trầm xuống: "Vôi trong Liên Hòa đã sắp cạn kiệt, mấy ngày trước hạ táng không đủ rải ra. Nếu đầu nguồn sông ngầm có thể ở hướng này, vậy tuyệt đối không thể qua loa.”

Nói tới đây, Văn Thanh Từ đã hiểu Tạ Bất Phùng tới tìm mình là muốn thương lượng cái gì.

Bây giờ không thể chôn xác đơn giản như trước nữa, mà phải tiến hành thiêu hủy.

Mặc dù Văn Thanh Từ không nói rõ, nhưng ý trong lời nói của y đã rất rõ ràng.

Đốt và chôn bằng vôi sống là phương pháp xử lý thi thể phổ biến ở thời cổ đại. Nhưng so với cả hai, rõ ràng mọi người dễ chấp nhận cái thứ hai hơn.

Trầm mặc một lát, Tạ Bất Phùng chậm rãi gật đầu: "... Cho nên nói, chỉ có thể hoả táng.”

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa, "Thời gian không còn sớm, tiên sinh nghỉ ngơi đi." Nói xong liền thu hồi bản đồ chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã!” Tạ Bất Phùng vừa mới đứng dậy, sau lưng đã vang lên giọng nói của Văn Thanh Từ: "Ngài định thiêu khi nào? Đến lúc đó... Ta đi với ngài.”

Giọng của y không lớn, cách tấm màn trắng và mũ che, trở nên mơ hồ lại không rõ ràng. Nhưng giữa những dòng chữ lại có vẻ nghiêm túc.

Cũng không phải Văn Thanh Từ đang tìm kiếm sự cho phép của hắn, mà chỉ là đơn giản thông báo.

Tạ Bất Phùng do dự một hồi, nhẹ giọng đáp: "Trưa hôm sau.”

“Được. "Văn Thanh Từ chậm rãi gật đầu, nhìn hắn rời đi.

Liên Hòa ở xa hoàng cung, Tạ Bất Phùng cũng không còn là "đại điện hạ” hay thiên tử cao cao tại thượng.

Hắn cũng mặc áo vải giống như mọi người, bận rộn một lòng xử lý chính sự ở đây.

Khí chất Tạ Bất Phùng bất tri bất giác trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, không còn bén nhọn như thời niên thiếu.

Sau khi gặp lại, Văn Thanh Từ lại sẽ ở một thời khắc nào đó quên đi hắn trong Phù Minh Đường nguy hiểm cỡ nào...

*

Thật ra căn bản không cần Văn Thanh Từ hỏi, tin tức thiêu xác chẳng mấy chốc đã truyền khắp toàn bộ Liên Hòa.

Thời gian còn chưa tới, xung quanh bãi đất trống đã tụ đầy người. Bọn họ chắn trước củi, quần chúng kích động. Nơi này sớm đã loạn.

Nắng giữa hè làm người ta nhức mắt, Tạ Bất Phùng đã sớm đến bãi đất trống, nhưng hắn không lệnh cho quan binh ngăn cách đám người ồn ào xung quanh. Ngược lại, đích thân giải thích hết thảy nguyên do.

Thực tế lúc này bên tai Tạ Bất Phùng rất ồn ào, nguyền rủa, chửi rủa, các loại chửi bới thô tục đã từng nghe hay chưa từng nghe đều tràn ngập mảnh đất trống này.

Nhưng Tạ Bất Phùng chẳng hề tức giận, không phải vì hắn đã quen với giọng nói đó mà là bởi vì Tạ Bất Phùng lại đang nhớ tới Văn Thanh Từ......

Thời thơ ấu của Văn Thanh Từ, có phải cũng từng tuyệt vọng như hôm nay hay không? Thậm chí còn bất lực cô độc hơn bọn họ.

Trái tim Tạ Bất Phùng dây dưa vào nhau.

Củi gỗ đã dựng xong, nhóm thi thể đầu tiên đã được đưa lên. Khoảnh khắc tiếp theo, ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Ngọn lửa dữ dội càng khiến không khí mùa hè vốn đã nóng bức lại càng thêm nóng bức. Hơi nóng như sóng, hết đợt này đến đợt khác vọt về phía Văn Thanh Từ vừa mới tới đây, khiến y không ngừng lui về phía sau.

Không biết là ai ở bên cạnh bãi đất trống thấy được Văn Thanh Từ trước. Cùng với tiếng lách tách phát ra từ ngọn lửa bốc cháy, một cụ già nắm tay hai đứa cháu trai của mình, lảo đảo đi tới chỗ y quỳ xuống.

“Đại phu, đại phu cứu chúng ta - -”

“Cầu xin ngài, cứu chúng ta đi!”

Lão vươn bàn tay khô gầy vàng như nến, túm lấy vạt áo Văn Thanh Từ, vừa dập đầu, vừa khóc rống lên: "Ngài là đại phu tới Tùng Tu phủ, nhất định có cách, nhất định có cách có thể cứu chúng ta, có phải hay không?"

Hai đứa trẻ được lão dắt tới, cũng quỳ dưới mặt đất theo ông nội. Hai tay họ chắp lại, khẩn cầu như cầu thần bái Phật: "Xin đại phu, cứu cha mẹ đệ!"

“Hức hức hức...... Đệ không muốn, không muốn bọn họ chết.”

“ Không muốn bọn họ cũng bị......ngọn lửa lớn đó thiêu rụi.”

Tai Văn Thanh Từ đột nhiên ù đi.

Y quỳ một gối xuống mặt đất, theo bản năng muốn nâng ba ông cháu dậy: "Mọi người đứng dậy trước được không? Ta nhất định sẽ cố hết sức, nhất định sẽ nghĩ cách.”

Nhưng giây tiếp theo, lại có một cậu bé bảy tám tuổi từ đâu chạy tới, cũng bám lấy cánh tay Văn Thanh Từ quỳ xuống.

Mặt xám mày tro, cả người chật vật.

“Đại phu, huynh, huynh nhìn mẫu thân đệ một chút có được không? Nhìn xem có phải bà ấy đang ngủ không?”

Trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt Văn Thanh Từ đều trở nên mơ hồ. Chỉ còn lại cậu bé này, không ngừng lặp lại lời khẩn cầu của cậu.

Thậm chí... vẻ ngoài của cậu bé cũng đã thay đổi.

Cậu không còn dáng vẻ mặt mày xám tro như vừa rồi nữa, mà giống y chang Văn Thanh Từ thời niên thiếu.

Trán của cậu có chu sa còn đẹp hơn cả máu.

Trong cơn choáng váng, Văn Thanh Từ lại trở về Sơn Du Giản.

“Phù khinh thủ, trọng ấn vô, phù như mộc......*”

(* Cái này tui không hiểu lắm, hình như là mấy cái mạch lúc chẩn bệnh á, đây là raw: 浮轻取重按无浮如木)

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

“Sao không chẩn được mạch tượng gì cả?” Văn Thanh Từ nho nhỏ run rẩy tay, bắt mạch cho người trên giường, khát vọng cứu bọn họ. Khát vọng bọn họ có thể mở mắt, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của mình giống như trước kia.

Nếu y thuật của mình có thể cao minh hơn một chút thì tốt rồi.

Trong thoáng chốc, Văn Thanh Từ không khỏi siết chặt lòng bàn tay.

Nếu như...... Mình thật sự là nguyên chủ thì tốt rồi.

Nếu hôm nay người ở Liên Hòa là y, nhất định sẽ có biện cách.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, không khí tràn ngập mùi ngột ngạt.

- -- Vô số xác chết được bọc trong chiếu cỏ, âm thầm tan vào ngọn lửa.

Hãy nghĩ cách cứu họ.

Dục vọng trong lòng Văn Thanh Từ càng ngày càng mạnh, đại não cũng theo đó mà bắt đầu đau đớn.

Vừa lúc đó, đứa bé kéo cánh tay y đột nhiên lớn tiếng khóc lên, lảo đảo chạy về phía ngọn lửa: "Mẫu thân, mẫu thân..."

Không kịp nghĩ nhiều, Văn Thanh Từ vô thức đứng dậy đi về phía trước, ôm chặt cậu vào lòng.

Văn Thanh Từ run rẩy tay che hai mắt đứa bé: "Đừng nhìn, đừng đi qua có được không?”

Mặc dù đứa bé kia trông chỉ có bảy tám tuổi, dáng người rất gầy gò, nhưng vào lúc này bộc phát ra sức lực vô cùng lớn, đẩy Văn Thanh Từ ra.

“Không, đệ muốn đi thăm mẫu thân!”

Rõ ràng cách tấm màn che, nhưng Văn Thanh Từ vẫn nhìn thấy rõ ràng... Lúc này mẫu thân của cậu lúc này đã bị lửa lớn nuốt chửng.

Một giọt nước mắt, từ khóe mắt Văn Thanh Từ rơi xuống. Bên tai y bỗng nhiên yên tĩnh.

Trong lúc nhất thời Văn Thanh Từ không phân biệt được mình rốt cuộc là sinh viên năm hai bình thường ngàn năm sau, hay là thái y sinh ra ở Sơn Du Giản trong Phù Minh Đường.

Bản thân học y nhiều năm, chẳng phải vì ngăn cản những người trên thế gian này cũng giống như mình sao?

Ánh mắt Văn Thanh Từ trở nên vô cùng mê man.

Chạng vạng tối hôm đó, y từng giống như người trước mắt, nhiều lần cầu nguyện có người có thể giúp mình một tay.

Lúc đó Sơn Du Giản đã sớm không còn một bóng người.

Nhưng Liên Hòa hôm nay... Ít nhất cũng có mình ở đây.

Cứu cậu ấy.

Văn Thanh Từ cố gắng chống đỡ đứng dậy, kéo đứa bé suýt nữa bước vào đống lửa ra. Một giây sau theo quán tính nặng nề ngã về phía sau, nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng cũng không có đến, giờ phút này Văn Thanh Từ ngã vào trong một cái ôm quen thuộc.

Tạ Bất Phùng chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào, ôm chặt y vào lòng.

Một khắc trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, Văn Thanh Từ lại thực sự nhìn thấy được một tia hoảng sợ chói mắt từ đôi mắt màu hổ phách luôn lạnh lùng của hắn.

Ngay sau đó, huyện Liên Hòa và ngọn lửa lớn tận trời biến mất không thấy tăm hơi.

Văn Thanh Từ thấy......

Bản thân y mặc trường sam màu xanh nhạt ngồi ở trong trúc xá Thần Y cốc, cầm bút cẩn thận sắp xếp những ghi chú trong bản thảo thành một cuốn sách.

Lúc đó, y còn xanh xao, nhìn như mới mười bốn mười lăm tuổi. Sau khi viết xong một chương, y lại lật sách đến trang đầu tiên. Do dự một lúc, cuối cùng y cũng cẩn thận viết bốn chữ "Hạnh Lâm Giải Ách" lên trên.

Trong lòng Văn Thanh Từ lúc này mới bình tĩnh lại, rõ ràng là y thư quen thuộc gần như có thể thuộc lòng. Nhưng lúc này, trong lúc yên lặng đọc nội dung của nó, trong đầu Văn Thanh Từ cũng nhớ lại suy nghĩ của nguyên chủ khi viết.

Y ngừng thở, không rời mắt nhìn chằm chằm quyển y thư này. Vô số ký ức chôn sâu trong đáy lòng, cùng tri thức tích lũy hai mươi năm, tất cả đều trở nên rõ ràng vào giờ khắc này.

……

“Văn Thanh Từ?!”

“Văn Thanh Từ!”

Trái tim Tạ Bất Phùng trong nháy mắt trở nên trống rỗng. Hơn một năm trước, cảnh tượng trong cung Thái Thù lại hiện lên trong đầu hắn.

Rõ ràng bốn phía đều là ánh lửa ngút trời, nhưng Tạ Bất Phùng chỉ cảm thấy rét lạnh thấu xương.

Hắn như là trở về ngày đó… Sau khi mất mà được lại thì càng lo được lo mất hơn.

Hắn bất chấp mọi thứ lớn tiếng gọi tên Văn Thanh Từ. Nhưng người trong lòng lại không hề nhúc nhích, hoàn toàn không nghe thấy giọng của hắn.

Tạ Bất Phùng ôm chặt Văn Thanh Từ, đi về hướng ngược gió, rời xa làn khói ngột ngạt này.

Theo động tác của hắn, tay trái vốn vô lực khoát trước ngực đột nhiên nặng nề rơi xuống.

Tạ Bất Phùng vô thức ôm tay y vào lòng.

Ống tay áo rộng thùng thình, mỏng manh của mùa hè, trong lúc lơ đãng trượt xuống theo động tác của Tạ Bất Phùng.

Khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay thon dài nhợt nhạt cùng vô số vết sẹo trên da đều lộ ra trước mắt hắn.

Tạ Bất Phùng lúc này quên cả thở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.