Ở trong núi ngày tháng không có lịch, 
Thấy trời hết lạnh nhưng không rõ là năm nào. 
Thần Y Cốc đích thật là thế ngoại đào nguyên tồn tại trên đời, nơi này không có niên lịch, cũng khó phân biệt xuân thu lạnh nóng. 
Lúc Văn Thanh Từ mới tỉnh lại còn nhớ rõ thời gian, càng về sau dứt khoát gạt sang một bên. 
Mấy ngày, mấy tuần hay là mấy tháng, mấy năm? Văn Thanh Từ cũng không nói rõ mình đã trở về cốc bao lâu. Cả ngày y ở phụ cận trúc xá chăm sóc hoa cỏ, sống một cuộc sống rất nhàn nhã, thời gian trôi qua, mọi chuyện xảy ra ở Ung Đô đều giống như một giấc mơ, trở nên hư ảo. Hoặc xa xôi như những gì đã xảy ra ở kiếp trước. 
Cách lão cốc chủ để lại đúng là có tác dụng, sau khi chữa trị từng ngày, Văn Thanh Từ cuối cùng cũng có thể nhấc tay lên được. Tuy rằng vẫn đau, nhưng lúc trạng thái tốt thì nâng chén uống trà cũng không có vấn đề gì. 
Tiếc nuối duy nhất chính là.trên cổ tay Văn Thanh Từ để lại vô số vết sẹo do rắn cắn lưu lại, dày ri rít giống như bụi gai hoa đằng quấn quanh thân thể y. 
Tống Quân Nhiên thử rất nhiều loại thuốc mỡ, đều không thể giúp y tiêu trừ. 
Bản thân Văn Thanh Từ thì không hề để ý tới việc này, thậm chí ngay cả Tống Quân Nhiên kêu y cùng xem y thư, hoặc là nghiên cứu công thức thuốc mỡ, y cũng lười đi làm. 
Văn Thanh Từ chậm rãi buông tay áo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-cua-thai-y-hac-lien-hoa/3325584/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.