Hoàng lăng Túc Châu trời cao xa hoàng đế, thị vệ thủ lăng nhàn rỗi không có việc gì làm nên mấy lời thô tục lời nào cũng dám nói ra bên ngoài, Tạ Bất Phùng nghe được sớm đã chết lặng. 
Nhưng bây giờ, hắn đối với người trước mặt dù chỉ một chữ mơ hồ cũng không dám nhắc tới. 
Tạ Bất Phùng muốn Văn Thanh Từ biết, tình cảm của mình đối với y không đơn thuần. 
Lại sợ y biết, sợ y từ chối. 
Trong phút chốc trong đầu trăm mối ngổn ngang, đến cuối cùng chỉ dám lùi một bước cẩn thận hỏi y, mình nên làm như thế nào. 
Nhưng gần như cùng lúc khi hỏi câu hỏi này, Tạ Bất Phùng nhớ tới câu nói Văn Thanh Từ đã từng nói —— ta không có hứng thú đối với cái gọi là nữ nhi tình trường, kiếp này một lòng hướng y. Lúc này không có, tương lai cũng sẽ không có những ý niệm khác trong đầu. 
Lần đầu tiên nghe được câu này, trong lòng hắn sinh ra cơ may còn có mơ hồ vui mừng, giờ đã biến thành những thanh kiếm sắc bén đâm vào Tạ Bất Phùng. 
Máu khắp cơ thể thiếu niên đều muốn đông lại vào giờ phút này. 
Không nói gì, duy trì hiện trạng hòa nhập vào cuộc sống của Văn Thanh Từ, ở bên y có lẽ là lựa chọn tốt nhất. 
Nhưng Tạ Bất Phùng cho tới bây giờ không phải là người an phận như vậy. Hắn không cam lòng chôn vùi những ham muốn của mình vào sâu trong trái tim. 
Lúc nói chuyện tầm mắt Tạ Bất Phùng vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-cua-thai-y-hac-lien-hoa/2944168/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.