Bước chân Văn Thanh Từ dừng lại, ma xui quỷ khiến dừng ở ngoài Bách Xảo lâu, không đẩy cửa ra. 
Y nín thở nhìn vào bên trong. 
Hoàng đế vươn tay nắm lấy khoảng không, thất tha thất thểu đi về phía trước hai bước, vẻ mặt bỗng nhiên sợ hãi lắc đầu: "Không, trẫm chưa từng làm sai gì cả!" Dứt lời, không hề có hình tượng ngồi phịch xuống đất. 
Trầm mặc một lúc lâu, lão lại cắn răng nói: "Là ta, là ta có lỗi với ngươi…" 
Tạ Chiêu Lâm lại dùng chữ "ta"? 
Văn Thanh Từ lúc này mới để ý, kim quan của hoàng đế không biết rơi xuống đất từ lúc nào, mái tóc đen dài màu xám rối bù, vương vãi trên vai, vị cửu ngũ chí tôn luôn quan tâm đến mặt mũi này, lần đầu triệt triệt để để mất đi hình tượng. 
Bách Xảo Lâu khổng lồ lại trở nên yên tĩnh. Tạ Chiêu Lâm một thân vàng óng ánh chậm rãi nhìn quanh bốn phía. 
Không thể để cho hoàng đế biết mình thấy được cảnh tượng này… 
Văn Thanh Từ lập tức lui về phía sau, nhưng động tác của y vẫn chậm một bước. 
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt họ chạm nhau. 
Lão thấy mình rồi, Văn Thanh Từ rùng mình, cuối cùng vẫn là hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào, chậm rãi hành lễ với hoàng đế: "Thần tham kiến bệ hạ --" 
Khí lạnh lại thấm vào đầu gối. 
Điều khiến Văn Thanh Từ không ngờ là sau khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau. Hoàng đế giống như không nhìn thấy y, chậm rãi quay đi. 
Lão lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-cua-thai-y-hac-lien-hoa/2944140/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.