Xe của Thịnh Chiêu đi vòng một đường xa, tới khách sạn muộn hơn 20 phút so với dự tính ban đầu.
Lúc xuống xe, cậu vẫn còn băn khoăn về câu chuyện truyền tai kì lạ ở khu Trường Ninh, nhưng vì trời còn chưa sáng nên không tiện tìm Hình Ứng Chúc để hỏi cho rõ ràng. Cậu cũng chỉ đành đứng dưới ngọn đèn đường ngay bên cạnh cửa vào khách sạn, chụp một tấm hình gửi cho Hình Ứng Chúc.
“Tôi tới rồi.”
Nghĩ thêm một lát, lại nhắn thêm một câu, “Đi tránh khu Trường Ninh rồi.”
Gửi xong hai tin nhắn, cảm thấy mình đã ‘bày binh bố trận’ xong xuôi rồi, sau có thể thoải mái quay lại hỏi chuyện buôn dưa không vấn đề gì, thế là cậu tự hào cất điện thoại vào túi, đi vào trong tới bàn tiếp tân để nhận phòng.
Điện thoại của Hình Ứng Chúc đặt trên khay trà sáng màn hình, phát ra hai tiếng thông báo có tin nhắn đến. Hình Ứng Chúc liếc mắt nhìn về phía đó một cái, vươn tay lấy điện thoại, xoay nó trong tay dễ dàng như xoay một hạt hồ đào.
“Nói tiếp đi.” Hình Ứng Chúc nói.
Hùng Hướng Tùng run lên, bả vai rộng rũ còng xuống, ngần ngừ một lát mới nói tiếp, “Mấy ngày qua, tuy Nhạc Ngữ có tỉnh lại mấy lần nhưng vẫn không thấy khá hơn. Cũng không biến trở về hình người được. Tôi và Lục Hành đã đổi mấy cách ‘cung dưỡng’ khác nhau nhưng không ăn thua. Nên là… Nên là muốn xin hỏi ngài, có biện pháp gì không ạ.”
Hùng Hướng Tùng trúc trắc nói cho hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-qua-cua-chung-cu-phi-nhan-loai/2634023/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.