2 giờ chiều, Điêu Lạc Ngữ tỉnh lại.
Con ‘Tế nhân’ bị Hình Ứng Chúc băm nhỏ ra kia quả nhiên có tác dụng rất tốt, ăn nó chưa được nửa buổi, vết thương trên người Điêu Lạc Ngữ đã bắt đầu khép miệng, nội hải bị tổn thương cũng theo đó hồi phục lại hơn phân nửa.
Cô lật người trong chiếc cũi nhỏ mà Hùng Hướng Tùng đóng cho, lười biếng duỗi chân, đánh một cái ngáp dài, nhưng vẫn không mở mắt.
Bên giường trái phải mỗi bên có một người đứng. Ngoài Hùng Hướng Tùng mặt đầy lo lắng ra còn có một thanh niên trông trẻ hơn anh nhiều.
Thanh niên trẻ tuổi dáng cao chân dài, đeo một cặp kính gọng bạc, dáng vẻ dịu dàng tuấn mỹ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, hai nút trên cùng không cài, trông giống một giáo sư trẻ, chỉ cần thêm một cuốn sách trên tay nữa là đủ bộ.
Thanh niên trẻ đẹp trai nọ nhíu mày, vẻ mặt vừa có vẻ lo lắng lại vừa trông như oán giận, mắt dán chặt lên con chồn nhỏ nằm trên giường, thoạt trông có dáng vẻ của một mĩ nam lo lắng.
Chỉ tiếc rằng, đẹp trai không lên tiếng thì vẫn còn là một bức tranh tuyệt đẹp dưới nắng, nhưng vừa mở miệng là lập tức kéo tụt hết cảm xúc, đẹp đẽ gì đó cũng biến mất theo.
“Đại ca.” Lục Hành xổ một tràng bằng giọng Đông Bắc, lo lắng hỏi, “Có khi nào con nhỏ ngủ đến ngu người rồi không, lăn mãi không mở mắt ra, ngủ chết luôn rồi hay gì.”
“Cái mồm mày thối thế.” Hùng Hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-qua-cua-chung-cu-phi-nhan-loai/2634018/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.