Thịnh Chiêu từng thấy trên Zhihu một câu hỏi thế này —— cận kề cái chết là cảm giác thế nào?
Vào thời điểm đó, câu hỏi đặt ra đã có tới hai ngàn bốn trăm câu trả lời theo nhiều cách khác nhau, và một số người có những trải nghiệm vô cùng mới lạ. Có người thì nói thời gian như đông cứng lại tại đúng khoảnh khắc đó, có người thì bảo nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm hun hút. Thịnh Chiêu thích thú nằm đọc tới tận hai giờ sáng, đâu có ngờ đến một ngày chính mình cũng được tự trải nghiệm.
Lúc này, cậu chỉ muốn nói: Cảm ơn vì đã mời tui tới trải nghiệm, chắc không ai tin đâu nhưng hóa ra ánh sáng cuối đường hầm của tui lại chính là ông chủ của tui.
Một khắc chớp nhoáng đó không đủ để Thịnh Chiêu thấy rõ mặt mũi của đối phương trong đêm tối tù mù, nhưng cậu lại có thể nhìn thấy rõ nốt ruồi lệ nơi khóe mắt của người đó dựa vào chút ánh sáng le lói yếu ớt từ đèn pin.
Dáng vẻ của Hình Ứng Chúc chính là kiểu mà nhìn một lần nhất định sẽ không thể quên, thế nên dù chỉ là thoáng qua thôi, dù bản thân Thịnh Chiêu còn chưa kịp phản ứng lại, thì não bộ của cậu đã tự động điền vào chỗ trống để hoàn thiện toàn bộ hình ảnh của người đó rồi.
Tiếc là cậu còn chưa kịp hô cứu mạng với Hình Ứng Chúc thì toàn thân đã bị một lực lớn kinh người kéo tuột xuống sông ngầm.
Sợi xích sắt kia căn bản không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-qua-cua-chung-cu-phi-nhan-loai/2634015/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.