Hình Ứng Chúc phải thầm niệm ba lần câu “Cậu ta là người, mình không thể ăn, ăn vào sẽ bị sét đánh” mới có thể miễn cưỡng kìm nén được ý nghĩ muốn quẳng Thịnh Chiêu xuống nước.
Thịnh Chiêu lại chẳng chút nào hay biết mình vừa mới hút chết thoát khỏi tình huống nguy hiểm cỡ nào. Cậu ngờ vực nhìn thẻ căn cước trong tay rồi lại nhìn Hình Ứng Chúc, chần chừ hồi lâu mới ấp a ấp úng, run rẩy nói, “…Thật ra thì ông chủ này, chẳng phải anh là đại yêu quái à, không bay về được ư?”
Hình Ứng Chúc: “…”
Đột nhiên Hình Ứng Chúc quay sang, dùng ánh mắt khiếp sợ theo kiểu “Cậu có còn là người không hả” để nhìn cậu, giọng điệu đầy vẻ than thở, “Mới rồi cậu cũng thấy tôi hộc máu rồi chứ.”
“Ừ ——” Thịnh Chiêu ngơ ngác đáp lại.
Hình Ứng Chúc cắn răng nghiến lợi: “Vậy mà cậu còn bảo tôi bay!”
Thịnh Chiêu: “…”
Quả đúng là hơi thiếu suy nghĩ thật. Thịnh Chiêu nghiêm túc kiểm điểm bản thân. Cậu đâu thể chỉ dựa vào việc Hình Ứng Chúc bây giờ đang vui vẻ khỏe mạnh mà bỏ qua luôn thực tế rằng hắn vừa đánh nhau với một con rồng.
“Thẻ căn cước là thật đấy.” Hình Ứng Chúc tức giận nói. “Nhận theo diện đặc biệt.”
Thịnh Chiêu hiểu rồi —— Nhất định là Hình Ứng Chúc làm hộ khẩu xanh thường trú nhân ở Thượng Hải theo diện trao đổi đầu tư chứng khoán, cậu nghĩ.
Nhập cư đúng là một chính sách xịn xò, Thịnh Chiêu thầm cảm thán, có thể khiến một lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-qua-cua-chung-cu-phi-nhan-loai/2633991/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.