“Về tình về lý mà nói, Trương Giản vừa nhìn đã thấy là người không giỏi giao thiệp với yêu quái rồi.” Thịnh Chiêu mở cửa tủ lạnh, vừa nhìn vào trong vừa nói tiếp. “Anh để Hồ Hoan đi tra án với cậu ta, nhỡ may Hồ Hoan khiến cậu không vui, bị bắt nhốt mất thì anh phải làm sao?”
Hình Ứng Chúc đã tắm xong, thay quần áo mới, lúc này tắm đổi qua y phục, lúc này đang nằm ườn trên ghế sofa như không có xương, nhất điều khiến TV liên tục chuyển kênh.
Nói kể cũng lạ. Hắn vốn là một đại yêu quái không coi luật pháp ở nhân gian ra gì, nhưng có vẻ lại rất thích xem các chương trình tin tức, phổ cập kiến thức pháp luật. Không biết sở thích kì lạ đó bắt nguồn từ đâu.
Hình Ứng Chúc uể oải khịt mũi, đáp, “Cậu tưởng bọn họ giống mấy người hàng ma phục yêu trong phim truyền hình à, vẽ một lá bùa, rút một pháp bảo ra là bắt được?”
“Chứ không phải như vậy hả?” Thịnh Chiêu hỏi ngược lại như thể đó là điều dĩ nhiên.
“Xem phim truyền hình ít thôi.” Hình Ứng Chúc nói.
“Ông chủ.” Thịnh Chiêu bình tĩnh, cố gắng nói lý với hắn. “Có vấn đề này anh cần phải biết —— mấy chuyện thế này không nằm trong phạm vi kiến thức thường thức được phổ cập đại chúng, cho nên giọng điệu của anh như thế không ổn.”
“Vấn đề gì?” Hình Ứng Chúc hỏi.
“Là cái giọng kiểu tôi không biết là tôi không bình thường đó đó.” Thịnh Chiêu đóng cửa tủ lạnh lại, từ tốn thuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-qua-cua-chung-cu-phi-nhan-loai/2633980/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.