Từ Kim Lăng đến Tô Châu gần quá nên không có chuyến bay nào, Thịnh Chiêu chỉ đành phải đặt hai vé tàu hỏa.
Hành lý của cậu và Hình Ứng Chúc ở khách sạn còn chưa ấm chỗ đã lại bị mang hết đi, nhét vào cốp sau của xe taxi, đi thẳng tới ga tàu.
Chuyến tàu sớm nhất đi từ Kim Lăng đến Tô Châu là chuyến bốn giờ sáng, nhưng Thịnh Chiêu buồn ngủ quá, đi nhầm ga tàu, cuối cùng lỡ mất chuyến đó và họ phải mua lại vé chuyến bảy giờ.
Tàu chạy chuyến sớm cực kì an tĩnh sạch sẽ. Trên sân ga không có nhiều người, khoang hạng nhất lại càng trống trải hơn, khiến Thịnh Chiêu có cảm giác như mình đang đi xe riêng.
Đêm hôm trước Thịnh Chiêu đã chẳng ngủ nghê gì, dùng một chút sức mạnh còn sót lại trong người tìm được đúng số ghế của mình xong là gần như lập tức ngủ thiếp đi khi ngồi còn chưa vững.
Giấc ngủ này của cậu hết sức bấp bênh. Suốt cả chuyến tàu, cậu cứ ngủ chập chờn, chưa kể tiếng thông báo từ nhà ga và tiếng bước chân của nhân viên soát vé thi thoảng vang lên rất rõ ràng làm cậu tỉnh giấc. Thịnh Chiêu cứ ngủ lại tỉnh, ngủ lại tỉnh, gần như không có nổi giấc nào ngon.
Ghế tàu cho dù có thoải mái đến đâu cũng không bằng ở nhà. Thịnh Chiêu mơ màng ngủ, đầu chẳng đặt đúng vị trí, thi thoảng lại gục xuống một cái khiến cậu choàng tỉnh giấc nước mắt giàn giụa.
Nhưng cậu mệt quá rồi, thế là cũng chẳng buồn tỉnh nữa, mơ màng cuộn tròn trên ghế trở mình ngủ tiếp.
Xoay tới xoay lui mấy lần, Hình Ứng Chúc bị cậu ngọ nguậy đến bực cả mình, tức giận muốn túm đầu cậu lại ấn lên vai mình. Hắn thuận tay điểm một cái vào giữa hai đầu lông mày của cậu, ‘thân mật’ thôi miên cậu.
Đầu có chỗ dựa vững chãi, gần như ngay lập tức Thịnh Chiêu đã chìm vào mộng cảnh nho nhỏ mà Hình Ứng Chúc tạo ra, chìm vào giấc ngủ, cuối cùng không còn trằn trọc nữa.
Thịnh Chiêu ngủ hơn một tiếng đồng hồ, ngủ quên trời đất, cũng chẳng biết mơ thấy gì mà có cảm giác như cả người không có điểm nào là không tốt, lúc tỉnh lại thấy toàn thân nhẹ nhõm, giống như là từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa từng ngủ giấc nào thoải mái đến vậy.
Thịnh Chiêu thỏa mãn thở phù ra, trước khi mở mặt còn thoải mái xoa xoa cái “gối” bên cạnh, có vẻ định ngủ tiếp.
Có điều khi cậu vừa định tiếp tục ngủ trong dư vị của sự thoải mái còn sót lại, trong cơn mơ màng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Vừa rồi cảm giác cứ sai sai sao đó.
Thịnh Chiêu khựng lại một chút, sau đó mở choàng mắt, đối mặt với ánh mắt của Hình Ứng Chúc.
“Thoải mái không?” Hình Ứng Chúc cười như không cười hỏi cậu.
Thịnh Chiêu: “… “
Đến tận lúc này, Thịnh Chiêu mới phát hiện thứ nãy giờ cậu gối lên căn bản chẳng phải gối đầu nào cả, mà là bả vai của Hình Ứng Chúc —— thậm chí để có thể dựa vào được thoải mái hơn, cậu còn ôm quấn lấy nửa cánh tay của ông chủ Hình nữa.
Cơn buồn ngủ còn sót lại của Thịnh Chiêu bay biến sạch lên chín tầng trời mây. Cậu ngồi bật dậy, gượng gạo cười trừ với Hình Ứng Chúc.
“Ông chủ, tôi ngủ say quá.” Thịnh Chiêu nói: “Không phải cố ý đâu.”
Hình Ứng Chúc ừ một tiếng, vì quy định “không được phép vô cớ ra tay với loài người” còn bất đắc dĩ giúp cậu giải thích, cho Thịnh Chiêu quyền được cảm động, thuận tiện bổ sung luôn “quy trình sử dụng.”
“Tôi biết.” Hình Ứng Chúc nói: “Cậu ngủ mà cứ trằn trọc lăn lộn khiến tôi đau đầu nên giúp cậu một tay.”
“Hở?” Thịnh Chiêu gãi đầu, ngạc nhiên hỏi: “Ông chủ, anh còn có cả kỹ năng đó nữa hả?”
Thịnh Chiêu nói xong mới nhớ lại giấc mộng bay bổng vừa rồi, đột nhiên thấy sảng khoái vô cùng, vội vàng xáp lại gần Hình Ứng Chúc, háo hức hỏi: “Khỏi nói, thoải mái quá đi mất. Ông chủ, thử thêm lần nữa được không?”
“Số lượng có hạn.” Hình Ứng Chúc hừ một tiếng, nói: “Cậu cứ coi chừng kẻo nghiện.”
Thịnh Chiêu bị từ chối nhưng cũng không thấy ngạc nhiên. Với tính cách của ông chủ Hình, việc chấp nhận cho Thịnh Chiêu dựa vào vai ngủ đã là chuyện hết sức bất ngờ rồi.
Hơn nữa, Thịnh Chiêu đột nhiên phát hiện ra rằng từ lúc bước lên tàu tới giờ, tư thế của Hình Ứng Chúc không hề thay đổi. Tư thế y hệt như lúc ngồi trên xe, hơn nữa… trong tay còn đang cầm điện thoại của cậu.
Màn hình điện thoại đã mở khóa, trên đó có một tấm ảnh chụp màn hình vỡ nét từ cuộc gọi video. Thịnh Chiêu ngó xem phát hiện ra hắn đang ngắm nghía sợi xích vàng trong tay Trương Giản.
“… Điện thoại của tôi có mật khẩu mà?” Thịnh Chiêu nói.
Hình Ứng Chúc liếc cậu một cái, trong mắt lộ vẻ khó hiểu, vẻ như hoàn toàn không hiểu tại sao đột nhiên Thịnh Chiêu lại nói như vậy.
Thịnh Chiêu im lặng đối mặt với hắn hai giây, sau đó quyết định bỏ qua câu hỏi ngu xuẩn “Làm thế nào mà anh mở ra được vậy?” Dù sao thì đừng nói là một cái điện thoại, đến cả khóa cao cấp ở bảo tàng ông chủ Hình còn cậy được nữa là.
“Có một chút.” Vẻ mặt Hình Ứng Chúc hơi mông lung, dường như cũng không chắc chắn lắm. “Nhưng lại không xác định được.”
Thịnh Chiêu không biết rốt cuộc radar của hắn chuẩn xác đến mức nào, cậu chỉ có thể nhích qua, phóng to màn hình lên.
“Ông chủ, không phải là xương của anh… bị người ta rút ra dùng làm việc khác đấy chứ…” Thịnh Chiêu dè dặt nói ra suy đoán của mình đêm hôm trước: “Ví dụ như bị đem đi luyện hóa thành một mớ dây xích, để nhốt rồng này nọ nè. Thượng Hải chẳng qua chỉ là một trong số đó, có khi còn những con rồng khác lọt lưới mà chúng ta chưa phát hiện ra.”
Hình Ứng Chúc không nói gì.
Thịnh Chiêu không biết là vì hắn thấy mình suy đoán lố quá, hay là vì thấy có khả năng đó thật nhưng không muốn thừa nhận.
Mặc dù Thịnh Chiêu không biết đã có chuyện gì xảy ra với Hình Ứng Chúc song cậu có thể nhìn ra rằng Hình Ứng Chúc cực kỳ coi trong xương của mình. Chỉ riêng việc hắn là người không bao giờ chịu phân rõ phải trái nhưng lại vì nó mà chịu thỏa hiệp là đủ hiểu.
Tuy rằng trong đó cũng có một phần là do Thịnh Chiêu khuyên, nhưng bản thân cậu cũng hiểu rõ, Hình Ứng Chúc ở nhân gian đã nhiều năm như vậy, có thứ quỷ gì mà hắn chưa từng nghe qua, sao có thể bị một hai câu của cậu lừa phỉnh. Chỉ có thể nói rằng, bản thân hắn đã có ý định đó, chỉ thiếu một cái thang để bước xuống nữa thôi.
Không ngờ công việc chính của mình hóa ra không phải là đi đưa cơm, Thịnh Chiêu thầm nghĩ trong lòng: Là dỗ dành ông chủ á.
Không biết Hình Ứng Chúc đang nghĩ gì, lát sau hắn mới tắt màn hình điện thoại, nói, “Nhìn kỹ lại một chút thì cũng không hẳn.”
Giọng hắn đều đều, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Thịnh Chiêu thì vừa mới nghĩ lung tung một hồi dữ dội lắm, bây giờ nhìn hắn lại thấy giống như đang cố nặn ra một nụ cười.
Hình Ứng Chúc cũng không dễ dàng gì, Thịnh Chiêu thương xót thầm nghĩ. Trong lòng khó chịu mà không thể hiện ra được, thảm quá đi.
Thịnh Chiêu không muốn tiếp tục nói cái chuyện đâm vào vết thương lòng của Hình Ứng Chúc nữa, bèn cua gắt sang chuyện khác: “Mà nói tới cái này, ông chủ anh còn chưa cho tôi biết, chúng ta đi làm gì đây?”
Tin tức của Trương Giản chỉ cho họ biết ngọn nguồn cơn động đất ở Tô Châu, nhưng cụ thể là ở đâu, loại gì và nguyên nhân cụ thể ra sao thì không nói. Thịnh Chiêu không cho rằng Trường Giản sẽ bắt bọn họ làm thầy bói xem voi đi rờ từng tấc đất để tìm. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là Trương Giản biết rằng Hình Ứng Chúc có ở đó rồi nên không cần nói nhiều thêm nữa.
Quả thật là như vậy, ông chủ Hình bỏ điện thoại lại vào túi Thịnh Chiêu, sau đó bày ra tư thế chuẩn bị kể chuyện.”
“Lần trước tôi kể cho cậu rồi đó, yêu quái trên đời này không phải ai cũng như mấy người thuê nhà ở chung cư.” Hình Ứng Chúc nói: “Nói theo cách mà cậu có thể hiểu được thì mấy đứa ở chung cư đều là yêu quái thành tinh bất hợp pháp, nên mới chịu sống dưới quyền tôi, bị tôi quản chế.”
Thịnh Chiêu chầm chậm giơ tay phải lên.
Hình Ứng Chúc cũng không ngờ mình chỉ vừa mới bắt đầu phổ cập khoa học, còn chưa đầy hai câu Thịnh Chiêu đã có câu hỏi. Hơi vừa lấy để nói tiếp đã mắc kẹt trong lồng ngực, suýt thì tắt thở chết.
“Hỏi đi.” Ông chủ Hình tức giận nói.
“Thành tinh bất hợp pháp, ý là sau khi thành lập nhà nước thì thật sự cấm thành tinh luôn ấy hả?” Thịnh Chiêu kinh ngạc hỏi: “Lần trước anh nói chuyện thu thuế hóa ra là thật hả?”
Thịnh Chiêu hỏi thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã dựng đến mấy vạn dấu chấm hỏi. Cậu nào có ngờ rằng chuyện khi đó mình tưởng là nói đùa mà hóa ra lại là thật.
Xem ra sự thật không phải lúc nào cũng mạnh mẽ dữ dội, đôi khi cũng có cái nhảm nhí ngớ ngẩn phết.
“Phải mà cũng không phải.” Hình Ứng Chúc nói: “Cậu có thể hiểu thế này —— Sau khi thang trời bị sụp, linh khí trên thế giới không còn đủ nữa. Yêu quái muốn tu thành hình người thì nhất định phải làm tổn hại linh khí ở nhân gian, nên là…”
“Thang trời là cái gì?” Bạn học Thịnh không ngại đưa ra câu hỏi.
Thầy Hình trầm mặc trong chốc lát, chuyên quyền độc đoán nói: “Câm miệng. “
Thịnh Chiêu: “… “
Bạn học Thịnh từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa từng thấy thầy giáo nào không ra dáng giáo viên như thế này, nhưng vì ‘dâm uy’ của thầy mà chỉ đành ngoan ngoãn im miệng.
“Thế nên tu hành giả đứng đầu Long Hổ Sơn đã đặt ra quy tắc, nếu yêu quái tu luyện thành tinh thì nhất định phải rút đạo hạnh của mình ra để cung cấp cho nhân gian —— Cậu hiểu vậy là được.” Hình Ứng Chúc tóm tắt một cách ngắn gọn dễ hiểu. “Thật ra trong trời đất này, người, yêu, quỷ, tiên, mỗi loài đều có nơi chốn riêng của mình, bình thường không can thiệp vào chuyện của nhau. Trừ trường hợp như tôi cố tình nán lại nhân gian để chờ đợi, phần lớn các yêu quái khác đều không ở đây. Còn mấy đứa ở chung cư thì đều sinh ra ở nhân gian, không quay về yêu tộc được, vậy nên chỉ có thể sống dưới sự quản thúc của tôi.”
Thịnh Chiêu không dám nói lời nào, chỉ gật đầu lia lịa ý bảo mình nghe hiểu.
“Nhưng trừ đám Hùng Hướng Tùng lưu trú bất hợp pháp ra thì còn có một loại yêu quái cũng ở lại nhân gian giống tôi.” Hình Ứng Chúc dừng một chút, nói: “Chính là yêu thú giống như con mà cậu thấy lần trước ở Thượng Hải ấy.”
Thịnh Chiêu giơ ngón tay chầm chậm vẽ hình một dấu chấm hỏi trong không khí.
Hình Ứng Chúc đọc được ngay ý tứ của cậu mà không gặp chút trắc trở nào.
“không có chút nào chướng ngại địa tiếp thu được ý tứ của hắn.
“Hồi nhỏ cậu có bao giờ nghe mấy truyền thuyết cổ xưa kiểu rắn khổng lồ bị chặt đầu, cự long say ngủ, hay là kiểu giao ước với thần thú gì đó không?” Hình Ứng Chúc hỏi.
Thịnh Chiêu gật đầu một cái.
“Chính là nó đó.” Hình Ứng Chúc thấp giọng nói: “Nhân gian đã tồn tại mấy vạn năm, mặt đất dưới chân cậu có thể chứa đựng vô số thứ. Có thể là một con rồng bị nhốt, một yêu thú bị trấn áp, hoặc là thần thú tự nguyện ở lại nhân gian để xua đuổi tà ma —— có cả ngàn loại kỳ lạ, còn đa dạng hơn cả bách hóa với siêu thị nữa.
Giữa ban ngày ban mặt, Thịnh Chiêu sống sờ sờ bị chuyện hắn nói làm cho nổi da gà toàn thân, không tự chủ được rùng mình một cái.
“Nói đi.” Hình Ứng Chúc nói.
Thịnh Chiêu thở phào, vội vàng hỏi: “Vậy ý là lần này đi Tô Châu chúng ta có thể sẽ gặp phải loại số hai hả? “
“Chắc vậy.” Hình Ứng Chúc nói.
Thịnh Chiêu cũng hít một hơi khí lạnh. Hình Ứng Chúc nhìn cậu đầy vẻ hứng thú, đang chuẩn bị thưởng thức dáng vẻ bị dọa đến hồn bay phách lạc của cậu thì đột nhiên Thịnh Chiêu lùi hẳn lại, phản ứng đầu tiên là ôm túi áo trước ngực trái.
“Vậy lần này anh có thể trực tiếp gắn buff lên người tôi được không?” Thịnh Chiêu nói: “Xin hãy để thẻ mở cửa của tôi được yên lành.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]