Dựa vào sự hiểu biết của Thịnh Chiêu về ông chủ Hình, lão nhân gia này bình sinh chẳng thích gì, chỉ thích nghe người ta nịnh hót. Bất kể là thái độ ban đầu của hắn ra sao, chỉ cần nói hai câu mềm mỏng, khen một tí, là tâm trạng của hắn có thể trở nên ấm áp ngay. Chiêu này Thịnh Chiêu đã đem thử cả trăm lần đều linh nghiệm, chưa từng thất bại.
Tuy nhiên, lần này nhật ký quan sát Hình Ứng Chúc của Thịnh Chiêu hiển nhiên xuất hiện một chút sai lệch.
Ông chủ Hình tỏ ra hoàn toàn thờ ơ, không hề khách khí với Trầm Ngọ thêm chút nào dù anh ta đã khen đôi câu.
Trái lại còn có vẻ bất mãn.
“Chỉ hành lễ với ta thôi?” Hình Ứng Chúc hỏi ngược lại.
Trầm Ngọ ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Thịnh Chiêu.
Thịnh Chiêu bị người ta nhìn, trên đầu mọc đầu dấu chấm hỏi, lòng thầm nhủ Hình Ứng Chúc đang bới móc anh cơ mà, anh nhìn tôi làm gì, tôi cũng có bảo anh ta bới móc đâu.
Nhưng Trầm Ngọ phản ứng nhanh hơn Thịnh Chiêu nhiều, gần như là ngay lập tức đáp lại, hất tay áo bái chào Thịnh Chiêu.
“Tiên sinh cũng mạnh khỏe ạ.” Trầm Ngọ nói.
Thịnh Chiêu: “...”
Nhân loại yếu ớt như Thịnh Chiêu đây đột nhiên “được” hành lễ khiến cậu sợ hết hồn, theo bản năng nhích gần lại về phía Hình Ứng Chúc, không dám nhận lễ này.
Đùa mình à, Thịnh Chiêu nghĩ: Người ta là yêu quái không biết sống đã bao nhiêu năm rồi, bắt người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-qua-cua-chung-cu-phi-nhan-loai/2633961/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.