Lúc ánh nắng lần thứ hai chiếu rọi, hai người trên giường vẫn chưa tỉnh, Giang Dư Niên bị ôm mà hơi nóng, muốn trở mình lại không động đậy nổi, hai cánh tay cuốn trên vòng tay cậu tựa như thép, kéo cũng không kéo ra được.
Giang Dư Niên mở mắt ra, nhìn thấy nửa người trần của Mục Sơn Xuyên.
Lồng ngực và vai tràn đầy vết cào hồng hồng nối tiếp nhau, là hôm qua cậu cào.
Hương rượu ngập tràn chóp mũi, bản năng của omega sau khi bị ký hiệu khiến Giang Dư Niên muốn chen vào trong lòng Mục Sơn Xuyên, vừa cọ cọ vừa làm nũng, nói chung là không còn xíu tức giận nào.
Cậu cẩn thận nhìn mặt Mục Sơn Xuyên, ngón tay duỗi ra nhẹ nhàng miêu tả đường viền mặt hắn, tựa như vẽ tranh, cuối cùng dừng lại ở giữa môi hắn.
Vẻ ngoài hiếm có, tất cả đều như đang vẽ. Giang Dư Niên nhìn đến ngẩn người.
“Làm sao, muốn hôn tôi?” Đôi môi thật mỏng kia bỗng nhiên chuyển động, ngay lập tức tiến tới ngậm lấy đầu ngón tay cậu, cảm xúc ấm áp trong miệng hắn khiến cả người Giang Dư Niên run lên.
Mục Sơn Xuyên híp mắt cười, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt khiến tất cả góc cạnh trên mặt hắn đều nhu hoà, đường nét vốn cường tráng mà hơi lạnh lùng dát lên một tầng ấm áp.
Thật là đẹp trai. Giang Dư Niên thầm nghĩ.
“Đói không, dậy nấu cho em ăn gì nhé.” Mục Sơn Xuyên nói.
Giang Dư Niên không nói, chỉ là chợt nở nụ cười.
Chỉ là nụ cười chợt nở, mà trời quang mây tạnh, mây đen vần vũ rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-phat-tinh/785682/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.