Sau đó suốt hơn một tuần, Giang Dư Niên không gặp lại Mục Sơn Xuyên lần nào nữa.
Tuy thỉnh thoảng có vài cuộc điện thoại hỏi thăm gọi đến, wechat buổi sáng, nhắn tin buổi tối vẫn không đổi, nhưng thái độ của Mục Sơn Xuyên đã thả lỏng hơn rõ ràng, không gần cũng chẳng xa, khiến người ta cảm thấy thoải mái không gánh nặng.
Trong một tuần này, Giang Dư Niên vẽ rất nhiều tranh, sau đó còn lên núi vẽ cảnh thật, nhưng mãi chẳng có nổi một bức thật sự hài lòng, nếu bắt buộc phải chọn một bức, thì cũng chỉ có mỗi bức vẽ mặt bên của Mục Sơn Xuyên buổi sớm hôm đó. Là một tác phẩm đắc ý của bản thân, cậu còn đặt nó trong phòng ngủ nữa.
Từ ngày trở về từ trên núi ấy, Giang Dư Niên ngồi trên xe xem điện thoại, cực kỳ xoắn xuýt suy nghĩ xem mình có nên hẹn Mục một lần hay không. Hắn đã hết bận việc chưa? Không quá bận thì liệu mình có làm phiền hắn không? Mà hết bận rồi nhưng hắn không muốn chơi với mình thì sao?
Ngón tay trên bàn phím còn chưa dám ấn chữ, vừa nâng mắt nhìn, trên khung chat đã hiển thị “Bạn của bạn đang nhập…”
Mục: “Lâu rồi không chơi, hôm nay chơi một ván không?”
Cá: “Được! Lúc nào đây?”
Mục: “Vẫn để đến tối đi. Em về nhà trước đi đã.”
Cá: “!”
Cá: “Sao anh biết em đang ở ngoài?”
Mục: “Em có đăng story mà, ngốc.”
Giang Dư Niên ngơ ngơ nhìn màn hình, vừa nãy còn suýt nữa quên cả thở.
Đây hình như là lời thân mật nhất mà Mục từng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-phat-tinh/785678/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.