Bất kể giới tính nào dùng thuốc ức chế, cũng đều có tác dụng dựa vào sự điều tiết và phân bố của pheromone trong cơ thể. Ức chế là chủ động phát tình, để giảm thiểu sự kích thích gây ra phát tình bị động từ bên ngoài. (Nói ngắn gọn là thuốc ức chế hoạt động giống như vắc xin vậy, đưa virus vào trong cơ thể để cơ thể có sự chuẩn bị kiểu diễn tập trước, đến khi thực sự bị virus tấn công thì cơ thể có thể chống chịu được)
Nếu như bị kích thích kéo dài với cường độ cao, thuốc ức chế có thể sẽ mất đi hiệu lực.
Mà Giang Dư Niên không có chút sức chống cự nào với pheromone của Mục Sơn Xuyên, một khi tác dụng của thuốc ức chế biến mất, chẳng mấy chốc cậu sẽ bị hướng dẫn, rơi vào thời kỳ phát tình.
Đây chính là gen, là vận mệnh.
Mắt thường cũng có thể thấy hô hấp của Giang Dư Niên dần trở nên dồn dập, đèn đường lùi về phía sau loé lên từng luồng sáng trên gương mặt cậu, rọi sáng hai má đang nổi lên màu đỏ không bình thường, mồ hôi hột không chịu nổi gánh nặng dọc theo xương quai xanh, rơi vào trong cổ áo.
Tầm mắt Mục Sơn Xuyên không nhịn được mà đi theo hướng đi của mồ hôi, hầu kết cũng trượt xuống một chút.
“Tôi…” Giang Dư Niên đỡ trán, nói chuyện còn hơi không mạch lạc, “Tôi hình như…”
Bụng dưới hơi nóng, bên trong bỗng truyền đến một loại xúc cảm kỳ dị… đó là cảm giác chất lỏng nóng ấm từ hậu huyệt chảy ra.
Giang Dư Niên gần như khóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-phat-tinh/251564/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.