Trong lúc nó đang run bần bật cả người thì Cố Nghịch lại đúng lúc đi đến.
"Anh Cố!" Người kia lập tức ấn nút dừng, hình ảnh ngưng lại, trên màn hình hiện lên một dòng chữ đậm...
Chỉ bạn làm sao để lột quả bưởi một cách hoàn hảo nhất.
Cứu tinh tới rồi. Thỏ con nghẹn nước mắt lại.
Cố Nghịch nói: "Chuyên viên trang điểm có việc ở tìm cậu."
Trợ lý Tô vội vã chạy đi.
Bốn bề vắng lặng, Cố Nghịch sờ sờ cục tròn tròn đang trốn trong áo kia.
Thỏ con vô cùng đáng thương mà ôm lấy áo của Cố Nghịch, nhận ra được tay của hắn, thế là nó thò đầu ra, nước mắt lưng tròng nhào tới.
Thế giới này thật là đáng sợ.
Vừa rồi xém chút nữa là ta đã chết luôn rồi.
Cố Nghịch nhẹ nhàng xoa xoa nó: "Có phải nguy hiểm tứ phía luôn không?"
Cục lông nhỏ gật gật đầu.
Nó không bao giờ ra ngoài nữa đâu.
Cố Nghịch: "Không sao rồi, có tôi ở đây."
Cục lông bé bỏng cảm động nhìn hắn.
Cố Nghịch mặt không đỏ tim không nhảy, vô cùng thoải mái nhận lấy sự cảm động của thỏ ta.
Chị gái chuyên viên trang điểm đi tới lấy vài món đồ, đúng lúc thỏ con ló đầu nhỏ ra, cô bất ngờ bị sự đáng yêu kia quật cho một cú, thốt lên: "Bé con đáng yêu ở đâu ra thế này?!"
Thỏ con có một tí xíu sợ hãi, rụt rụt vào trong ngực Cố Nghịch.
Cố Nghịch bảo vệ nó.
Thỏ con ngượng ngùng mà nhìn hắn một cái, đầu có chút hồng.
Cố Nghịch nhàn nhạt nói: "Chuyện nhỏ, không tốn sức gì."
Chuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-nuoi-duong-cuc-long-nho-dinh-nguoi/383167/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.