Cố Nghịch vừa trở về, thỏ con đã lập tức giận dữ đùng đùng chạy tới, hưng sư vấn tội.
Không ngờ có vài người vì để ngăn cản bổn công phát ra mị lực mà bất chấp thủ đoạn, dám chuyển ti-vi về chế độ thiếu nhi!
Cố Nghịch ngồi xổm xuống: "Sao thế?"
Thỏ con chống nạnh, hai chân đứng lên đủ khí thế, nó đang muốn hung dữ một trận với hắn thì đột nhiên phát hiện mu bàn tay của Cố Nghịch dán mấy cái băng cá nhân.
Cục lông nhỏ giật mình, dùng móng thỏ nâng tay hắn lên, ngẩng đầu nhìn Cố Nghịch với ánh mắt dò hỏi.
Anh bị làm sao thế này?
Cố Nghịch: "Hôm nay không cẩn thận bị trầy da thôi, không sao..."
Nhưng với thỏ con thì mấy vết thương này lại rất lớn, nhất định rất đau, thế là nó nhẹ nhàng thổi cho hắn.
Cố Nghịch dừng một chút rồi dùng ngón cái gãi đầu cho nó: "Vừa rồi nhóc muốn nói với tôi cái gì?"
Chờ anh khỏe lại rồi tính sổ với anh. Cục lông nhỏ lắc đầu, lấy hai móng thỏ tự chà xát vào thân mình.
Cố Nghịch thấy vậy thì sờ chân thỏ của nó: "Ngu ngốc đang làm gì thế?"
Cục lông nhỏ không để ý tới hắn, một mực xoa cho hai chân nóng lên, sau đó nắm hai móng thỏ lại thành một cục, đắp lên cái tay bị thương của hắn.
Cố Nghịch sững sờ.
Làm ấm tay cho anh.
Thoải mái lắm đúng không?
Cục lông nhỏ nghiêm túc nhìn hắn.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm ấm, Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-nuoi-duong-cuc-long-nho-dinh-nguoi/3048523/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.