Chương trước
Chương sau
Linh Tử cũng nói: “Thử coi sao, người đó mở miệng ra là nói duyên phận, nếu có duyên thì chắc lão sẽ giúp đó.”
Cuối cùng cũng có chút hy vọng, Thị Tử mà Mập cười với nhau. ở đây chỉ có hắn và Mập là bạn thân của Gà.
Sau cùng mọi người hẹn hôm sau sẽ đi tìm người.
Xuống nhà, Mập đưa Lôi Lôi về nhà, Thị tử thì đưa Thiên Ti về. Thần ca một mình đi ra đón taxi.
Hạnh Phúc mở cửa xe, dừng lại bên cạnh Thần Ca: “Em đưa anh về.”
THần Ca mặt không chút biểu cảm, lên xe, nhưng mà lên xe rồi thì khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Tiểu Mạc đứng ở cửa, quay sang nói với LinH Tử: “Thật là yêu đương nồng thắm.”
“Thị Tử với yêu tinh kia coi chừng khó mà đi tới cùng được.”
“Cho dù là thế, nhưng có thể bên nhau đã là hạnh phúc.”
Lên xe, Thiên Ti chỉ nhìn ngoài cửa mà không nói câu nào. Thị Tử trong lòng có chút bất an. Tối nay hắn dưa cô đi ăn chính là để chính thức cho Linh Tử gặp cô. Từ nhỏ, Thị Tử không có ba mẹ sống cùng, Linh Tử chính là người quan trọng nhất với hắn, hắn đưa cô tới là để khẳng định với Linh Tử và Thiên Ti tình cảm của mình. Nhưng hắn không ngờ Thần Ca và Mập lại đem hạt châu chứa hồn phách của Gà tới, làm mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Hắn nói khẽ: “Thiên Ti, xin lỗi, lẽ ra anh nên nói trước với em chuyện tối nay, hỏi ý kiến em trước.”
Thiên Ti quay đầu lại, nhẹ cười với hắn: “Bữa cơm bình thường mà, mọi người đều nhẹ nhàng với em.”
“Em… nếu em không vui thì cứ nói, anh nguyện chịu phạt mà.”
Thiên Ti nhìn dáng vẻ hắn mà phì cười, “Không mà, Thị Tử, hôm nay em rất cảm động. Anh đưa em theo tham gia tụ tập người thân, em biết, anh thật lòng với em, hơn nữa, lại còn bảo mọi người nói ra những chuyện kia trước mặt em, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tin tưởng em.”
“Đừng nói vậy mà, Thiên Ti, anh nghĩ kỹ rồi, anh muốn cưới em.” Nghe Thiên Ti nói, Thị Tử sau cùng đã yên lòng.
Xe dừng trước cửa Tinh Duyên, Thiên Ti không xuống xe như mọi khi mà ngồi do dự một lúc rồi nói: “Thị Tử, thôi đi, anh đừng đối nghịch với ba em, ba em.. ông ấy không có nhược điểm, lại còn đang sống ở quỷ thị, nữa… ba em, căn bản mọi người không đấu lại đâu.”
Thị Tử cười trấn an cô: “Chuyện này em không cần lo lắng, em cứ coi như không biết gì đi. Thiên Ti, em cứ chờ anh tới cưới em.”
Thiên Ti biết mình không thể khuyên hắn nên chỉ còn cách gật đầu, xuống xe.
Nhìn chiếc xe rẽ vào ngõ khuất, Thiên Ti thở dài: “Em vĩnh viễn không đợi được ngày anh tới cưới em. Thị Tử, hiện tại em đã rất bằng lòng rồi. Hạnh phúc nhiều hơn nữa, em không nhận nổi.”
Thị Tử lên xe, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề hơn. Hôm nay, nghe những lời Linh Tử nói hắn đã có thể hiểu tại sao Quý Ất lại dễ dàng đưa hạt châu cho hắn. Lão biết, bọn hắn có cầm hạt châu trong tay cũng không có cách làm gì, nếu muốn thả Gà ra thì sẽ phải quay lại tìm lão. Tới chừng đó, điều kiện gì cũng do lão nói mà thôi, và điều kiện đơn giản nhất sẽ là dùng viên đá phù dung của Thiên Ti đánh đổi. Thiên Ti mất đi viên đá sẽ tương đương với mệnh của cô nằm trong tay Quý Ẩt.

Quý Ất chính là muốn hắn dùng Thiên Ti để đổi lấy Gà.
Nếu trong mắt người bình thường, là so sánh giữa một người đã chết và một người còn đang sống, như vậy, đương nhiên sẽ coi trọng người còn sống hơn. Nhưng mà trong lòng bọn hắn đều rõ, Gà tuy đã chết nhưng hồn phách vẫn còn, và đang bị tra tấn đau đớn. lựa chọn này đối với Thị Tử quả thật khó khăn. Hắn không thể bỏ Gà được, và cũng không thể bỏ Thiên Ti.
Thiên Ti đã từng cãi lệnh không thu hồn hắn, như vậy hắn càng không thể vì Gà mà đi hại Thiên Ti.
Thị Tử về tới nhà, cả nhà đã im ắng, chắc mọi người đều đã ngủ say.
Hắn đi tới bàn thờ, thắp nhang cho ba mẹ rồi nói: “Ba mẹ, con yêu một cô gái, nhưng mà… bạn thân và bạn gái… ba, nếu là ba thì ba chọn thế nào? Mà thôi, hỏi ba cũng như không, ba mà không chọn mẹ thì làm gì có con.”
Thị Tử nói dứt lời thì nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ mở cửa, hắn nhìn thấy Mập đi vào, hỏi: “Sao giờ này mày mới về?”
Mập vào nhà thì bật đèn: “Sao mày không bật đèn?”
Thị tử không nói gì, đi ra ban công cầm theo một nén nhang và một quả táo. Hắn châm lửa, cắm cây nhang lên quả táo. Mập đi ra theo, hắn hỏi: “Thị Tử, nãy tao nghe câu cuối của mày. Mày nói cái gì mà chọn với không chọn? Chọn cái gì?
Thị Tử cười, nói: “Vẫn bị mày phát hiện, hôm nay tao mới cẩn thận nghĩ lại lý do Quý Ất yêu cầu tao việc kia, lão muốn tao lựa chọn, nếu tao muốn thả Gà đi, thì lão sẽ để cho Gà rời đi an ổn, nhưng phải hy sinh Thiên Ti. Nhưng nếu tao vẫn muốn ở bên Thiên Ti, vậy thì Gà…”
“Lỡ ông chủ Tang có cách thì sao?”
“Còn nếu không thì sao? Hoặc không giúp thì sao? Mày nghĩ đi, lần đầu tiên chúng ta gặp ông ta, chỉ thoáng nhìn chuỗi hạt đã nhận ra, rõ ràng rất quen thuộc. Hơn nữa, qua những việc đã xảy ra có thể khẳng định ông ta biết việc làm của Tinh Duyên nhưng lại chưa từng ngăn cản. Vậy, có khả năng ông ta chấp nhận việc làm của Tinh Duyên, như vậy cho dù Linh Tử có đi tìm ông ta thì có ích gì đâu. Mà cho dù ông ta giúp mình, những người khác thì sao? Vụ án chết người đâu chỉ có một hai người, chúng ta biết đã bao nhiêu cái rồi?”
Mập im lặng, vỗ vai hắn rồi nói: “Thị Tử à, chúng ta là anh em tốt, giữa Gà và Thiên Ti, bất kể mày chọn ai thì tao vẫn ủng hộ mày.”
Những lời nói này của mập đối với Thị Tử giống như là châm cứu vậy, giúp hắn có thể bình tĩnh mà suy ngẫm lại vấn đề.
**
Hạnh Phúc phải đi làm, nên đội ngũ đi tìm ông chủ Tang có Mập, Thị Tử, Thần Ca và Linh Tử.
Nhưng mà hôm nay Linh Tử đi xe thể thao, vốn như đã tính toán là ông sẽ tới xem lại kết giới căn hộ của ba mẹ Thị Tử rồi cùng nhau đi Đương Hạ, khi Linh tử nhìn thấy ba thanh niên đi tới thì nói: “Này, mấy đứa tính kéo băng đi đánh nhau hả? đông người mà làm gì, ta với Thị tử đi là được rồi.”
THần Ca thì sao cũng được nên gật đầu, nhưng Mập thì lại nhiều ý kiến. Hắn là bạn thân của Gà mà, nhưng Thị tử quay sang lườm hắn một cái, hắn đành gật đầu mà thôi.
Cho nên, sau cùng chỉ có Linh Tử và Thị tử cùng đi, hai người, một xe.
Thị tử lên xe, nhìn Linh Tử lái chiếc xe mấy trăm vạn thì nói: “Chú, cho con lái đi, xe này á, hồi 17-18 tuổi con mới được sờ có một lần.”

“Còn không biết xấu hổ, lần trước đụng xe ta còn chưa đòi tiền sửa xe đó.”
“Chú không mắc cỡ khi đòi con à?”
Hai người cứ thế, chậm rãi đi tới trước con hẻm nhỏ. Vì giờ cao điểm nên khách trong ngõ hơi nhiều, xe không thể lái vào sâu bên trong mà chỉ có thể dừng phía ngoài. Hai người xuống xe đi bộ vào, Linh Tử nói: “Không tin được, với tính cách của ông chủ Tang mà còn mở tiệm sao? Ông ta có thời gian trông tiệm sao?”
“Không, ông ấy để đồ đệ trông.”
“Ông ta nhận đồ đệ sao? Có vẻ hồi tâm không ít. Lần trước ta còn thấy lão đến gần một cô gái nha. Ồ, Tinh Duyên à? Nhà Thiên Ti?” Bước chân của Linh tử dừng lại trước cửa Tinh Duyên, giờ này cô không có nhà, có vài người khách trong tiệm nên Linh Tử cũng không nhìn thấy Tinh Tinh trong tiệm.
Thị Tử gật đầu.
“Con đúng là nhận di truyền của mẹ mạnh ghê, mẹ con thì tìm quỷ để yêu, còn con thì còn hơn nữa, đi tìm yêu tinh mà nói chuyện yêu đương.”
Thị Tử ngượng ngùng cười: “Thực ra Thiên Ti không tệ đâu, Linh Tử à, cô ấy xinh đẹp mà lại còn tốt với con nữa.”
“Ngừng đi.”
Hai người đi thêm một chút nữa là tới Đương Hạ. Nhìn chữ Đương Hạ trên biển hiệu viết thành hình vuông Linh Tử không hề xa lạ. Nên chỉ nhìn như vậy ông đã biết chính xác là người mình cần tìm.
Hai người vào tiệm, đập vào tầm mắt là tấm ảnh hóa trang kinh kịch kia, trước đây Thị Tử và Mập còn nghiên cứu thiếu niên trong ảnh là nam hay nữ nữa cơ. LinH Tử vừa nhìn thì nói: “Lão này vẫn thú vị như thế.”
Anh chàng trẻ tuổi đẹp trai mặc áo sơ mi màu lam nhạt tiến tới nói câu nói cửa miệng của tiệm về duyên phận, Linh Tử cau tít chân mày. Đúng là Tang đại quan nhân đầy đặc sắc mà. Cái gì cũng duyên phận, tới cả lên giường với phụ nữ cũng phải nói duyên phận.
Thị Tử nói thẳng vào vấn đề, “Chào, bọn tôi tìm ông chủ Tang.”
“Sư phụ đi du lịch mất rồi, hai vị tới thật không đúng lúc, tôi là đại đồ đệ của sư phụ, không biết tôi có thể hỗ trợ các vị không?”
Thị Tử cáu: “Đừng có làm trò này nữa coi, hôm trước tôi thấy ổng ngay đầu ngõ kìa.”
“Sư phụ mới đi hôm qua, thật không đúng lúc.”
Thị Tử cau có, tính nói thêm thì Linh tử đã cản lại, đưa một tấm danh thiếp tới:
“Nhờ các cậu đưa cho ông chủ, sau khi nhìn thấy ông ta sẽ gọi cho tôi.”
Tấm danh thiếp kia chỉ có một màu đen, trên in chữ màu xám nhạt Linh Tử, và một chuỗi số di động. Phong cách thật sự giống hệt danh thiếp của ông chu Tang.
Tiếu soái ca đưa hai tay nhận lấy danh thiếp nói: “Dạ, chờ sư phụ trở về tôi nhất định sẽ đưa cho sư phụ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.