Thần Ca bực bội ngồi bệt xuống, châm thuốc rít một hơi. Thị Tử nói: “Thần Ca, Cảnh thúc nói anh tới hỗ trợ bọn em tức là chú yếu cảm thấy anh có khả năng. Sư phụ anh đã tin tưởng anh như vậy anh cũng nên thử xem.” Ngay cả Mập cũng lên tiếng: “Thần Ca, lần đầu thấy anh em đã thấy anh ngưu bức rồi. Anh nói anh không thể bày trận sao? Anh thử lại đi, biết đâu anh vẫn rất mạnh, chỉ là anh không thử nên không biết thôi.” Thần Ca vẫn im lặng, không nói gì mà ngồi lẳng lặng hút thuốc. Năm đó, trước khi xảy ra chuyện, hắn vẫn nghĩ mình vô cùng ngưu bức. Nhưng sau khi xảy ra chuyện hắn mới bắt đầu khổ luyện, nhưng sự thực là dù cho hắn khổ luyện tới đâu thì cũng không vượt qua được tâm lý bản thân. Thị Tử và Mập vẫn đứng khuyên nhưng dường như không có lời nào lọt vào tai hắn. Hạnh Phúc lặng lẽ thở dài. Hóa ra ngày hôm qua cô nói đều vô ích, Thần Ca vẫn thế này. Hạnh Phúc đi đến bên cạnh Thần Ca, cô cũng ngồi xổm xuống. Nhưng do cô mang giày cao gót nên ngồi xổm khá bất tiện. Cô nghiêng đầu nhìn Thần Ca nói: “Thần Ca, hai người bọn họ so với chúng ta đều là trẻ con, thôi, người lớn chúng ta ngồi xổm đây nghiên cứu một chút nhỉ?” Mập đứng sau nghe thấy thì phì cười. Thị Tử cũng mang vẻ mặt nghẹn cười, xoay người coi như không nghe không thấy. “Anh xem này, giờ Lôi Lôi đã vào rồi, nếu Lý Gia Mưu mà gấp gáp ra tay thì sẽ tầm sau 9 giờ, âm khí mạnh lên. Chúng ta giờ còn khoảng một giờ hơn để bày trận. Nếu chúng ta chậm chạp, vậy sẽ không đủ thời gian rồi. Tới chừng đó, Lý Gia Mưu biến Lôi Lôi thành đồ bổ, chúng ta chỉ còn có cách trơ mắt nhìn cô bé chết trước mắt mình. Lôi Lôi tin tưởng chúng ta như vậy, sao chúng ta có thể nhìn cô bé xảy ra chuyện được. Hơn nữa, kế hoạch này là tôi lên, Thần Ca, tôi nói, anh phải vững vàng chứ. Nếu nhưu anh không thể thì chỉ còn một mình tôi chống chọi. Vậy thì có khả năng tôi chịu không nổi, tới chừng đó, Lý Gia Mưu ăn xong Lôi Lôi rồi, nếu no thì tốt, không nó mà còn bực bội thì xuống tay tiếp với tôi, tôi cũng chỉ có thể bỏ chạy. Tôi chạy mất rồi vậy người tiếp theo chính là Nước Cất. Thần Ca, không phải anh nghĩ vậy chứ. Hơn nữa, anh phải biết là lần trước xảy ra chuyện không phải do anh tự cho mình là đúng, mà là do anh hành động một mình. Nếu lúc ấy Cảnh thúc ở bên anh ngay từ đầu thì cũng không xảy ra chuyện. Giống như bây giờ nè, anh đâu phải chỉ có một mình, anh còn có tôi, có Thị Tử, có Mập hỗ trợ nữa. Nào, Thần Ca, ôm một cái nào, chúng ta ở bên nhau.” Dứt lời, Hạnh Phúc vươn tay ôm cả người Thần Ca, còn vỗ vỗ bờ vai của hắn. Thị Tử thấy thế cũng định ngồi xuống ôm Thần Ca, nhưng vừa cong chân đã bị Mập kéo lên, dùng mắt bảo hắn đùng nhiều chuyện. Người ta đang hai người ái muội giữa một cái ôm hữu nghị và tình yêu, giờ hắn nhào vào ôm nữa thì chỉ còn mức hữu nghị. Lúc này trong lòng Thần Ca vô cùng rối loạn, không chỉ bởi những lời Hạnh Phúc nói, mà còn vì cái ôm của cô. Trong lòng hắn hiểu rõ cô chỉ ôm cổ vũ, nhưng hắn đã ngần này tuổi đời chưa từng có người phụ nữ nào ôm hắn. Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng có bạn là nữ chứ đừng nói là tình yêu. Khi bé, hắn từng có em gái, cũng là cô nhi như hắn, nhưng khi được mười hai tuổi cô bé đã được một cặp vợ chồng không có con gần đó nhận nuôi. Khi đó, Cảnh thúc nói với hắn, ông có thể giúp em gái có mẹ có cha, nhưng ông lại không giúp được hắn, có lẽ hắn sẽ phải kế nghiệp ông, ở nhà tang lễ cả đời. Cảnh thúc cảm thấy có lỗi với hắn, nhưng Thần Ca biết, không có Cảnh thúc thì hắn đã chết từ lâu. Đến khi được Hạnh Phúc ôm, đó cũng chính là lần đầu tiên hắn ở gần một người phụ nữ tới vậy, mũi ngửi thấy mùi hương trên người cô thoang thoảng, cổ cảm nhận hơi thở của cô phả lên. Hắn, không phải chỉ có một mình. Hạnh Phúc buông hắn ra, cười với hắn. Thần Ca gật đầu, dập thuốc, đứng lên, nói: “Bắt đầu đi.” Hạnh Phúc ngửa đầu cười. Mập đấm vào ngực Thị Tử, đắc ý nhướng mày. Xem đi xem đi, cái tủ đầu giường này không chạy thoát rồi. nhiệm vụ Cảnh thúc giao có thể hoàn thành rồi đây. Thị Tử cũng cười, coi bộ hai người này có thể thành đôi thật. Nhưng mà bất ngờ Hạnh Phúc nói: “Kéo tôi nào, đứng lên không nổi.” Giày cao gót mà ngồi xổm thì đúng là tê chân mà. Hạnh Phúc đưa tay, Thần Ca nắm lấy kéo cô đứng lên, gọn gàng lưu loát. Nhưng Mập và Thị Tử đứng kế bên thì lại cau mày. Hạnh Phúc ôm đồ đi vào trường, ba người đi đằng sau, bá vai nhau nói nhỏ. “Thần Ca, sao ban nãy lại kéo chị ấy?” “Đúng ra á, thời điểm như nãy anh phải bế kiểu công chúa này, sau đó đặt xuống đất lại mới đúng.” “Đúng á, không thì phải kéo chị ấy lên, xong kéo không khéo, cùng nhau ngã xuống, tốt biết mấy.” Thần Ca đẩy hai người nói: “Nói bậy gì đó!” Nhưng rõ ràng khuôn mặt ngăm đen của hắn phiếm hồng. Dùng thẻ cảnh sát giả của Khúc Sầm Sĩ, bốn người bọn hắn dễ dàng vào được trong trường. Lúc này trời đã tối, chính thức vào giờ học. Khu phòng học ánh đèn rực sáng làm cho vườn hoa nhỏ bên dưới bỗng quỷ dị hơn rất nhiều. Bọn họ tìm một chỗ, rồi theo bản vẽ trận đã thiết kế, giết gà lấy máu bày trận. Lấy chỉ đỏ cột ở bụi cây, vòng qua ghế đá, rồi tạo thành một kết giới ở giữa vườn hoa. Mập và Thị Tử làm rồi mới biết, đúng là một người không thề hoàn tất việc này trong vòng một giờ. Thần Ca làm thật thuần thục, lưu loát, có vẻ như hắn cũng thường xuyên luyện tập. Mọi chuyện chuẩn bị xong cũng gần 8 giờ. Học sinh tan học lúc 10:10, 9 giờ là bắt đầu âm khí mạnh, cho đến tận bốn giờ sáng hôm sau đều có khả năng có chuyện. Bọn họ đương nhiên sẽ không chờ ở đây tới tận bốn giờ sáng, nhiều nhất là tới khi cả trường tan học. Sau khi chuẩn bị xong thì Mập đi đón Lôi Lôi. Lúc tới nơi Lôi Lôi có vẻ vô cùng bất an. Nơi này vô cùng tối tăm, khiến mọi người không thấy rõ mặt cô, nhưng giọng cô thì run rẩy. “Vệ Lăng ca, em sợ lắm.” Lôi Lôi như sắp khóc tới nơi. Nhưng cô biết, tới nước này rồi cô không thể nói không làm. Nếu cô không làm thì sau này có khả năng sẽ không ai giúp cô khi gặp nguy hiểm nữa, như vậy càng đáng sợ hơn.
Mập đưa Lôi Lôi tới chỗ bọn họ đã lên kế hoạch, ngồi xuống ghế đá, hắn còn cẩn thận lót một chiếc gối không biết lấy từ đâu ra xuống dưới ghế cho cô ngồi đỡ lạnh. Hắn còn cởi áo khoác của mình ra cho Lôi Lôi mặc: “Chút nữa em ở đây một mình, đừng sợ nha. Hạnh Phúc tỷ cho em cái bùa phân hồn đó, em giữ cho chắc nha, hồn anh trong đó đó, ở cùng bên em. Mọi người ở gần đây canh chừng em, sợ thì em nghe nhạc đi, nhắm mắt lại.” Mập an ủi Lôi Lôi tới hơn hai mươi phút mới xong. Sau đó hắn nhập bọn với mọi người, lên xe. Bọn họ đi ba xe tới đây, nhưng chỉ lái một chiếc vào. Để che dấu dương khí người sống, bọn họ rải lên xe không ít đất mộ phần, việc này do Thần Ca chuẩn bị. Còn Khúc Sầm Sĩ một mình đứng ở bên trận bên kia để làm người dẫn trận, hắn vốn là quỷ tử nên người hắn quỷ khí nhiều, dương khí ít, hắn đứng đó, trong mắt ma quỷ hắn chính là đồng loại. Vì bị phân nhiệm vụ này mà hắn cũng buồn phiền không ít, “Sao ba người thì trốn trên xe, còn mình tôi đứng giữa đường một mình vậy?” “Ở đây chỉ có một quỷ tử thôi, đi nào, nhiệm vụ vĩ đại.” “Mấy người dám chắc chứt nữa Lý Gia Mưu xuất hiện tôi cắt đứt chỉ đỏ là hắn sẽ bị giam vào kết giới sao? Lỡ mấy người không thành công thì sao hả?” Hạnh Phúc đập lên đầu hắn: “Vậy từ giờ niệm Phật đi, cầu cho trận này thành công. Nói xàm quá, đi qua mau. Sắp 9 giờ rồi, hại chết Lôi Lôi thì cậu đi đâu kiếm ra người đền cho Mập nha. Đàn ông đàn ang gì mà không có chút nào can đảm!” Khúc Sầm Sĩ nghĩ bụng, cho dù Hạnh Phúc giúp bọn hắn nhiều tới đâu thì hắn cũng không cảm nhận được Hạnh Phúc là người tốt. Loại con gái này, sau này nên cách xa một chút. Nhưng nói thì nói vậy, hắn vẫn nhận nhiệm vụ đi về thủ ở vườn hoa nhỏ. Nhưng thực ra Hạnh Phúc không phải có ý xấu gì, với uy lực của đồng tiền Dương kia thì ít nhất không cần phải lo nghĩ về nguy hiểm tính mạng. Thị Tử xuống xe xong, việc duy nhất cần phải làm là chơ đợi. Trên xe không một tiếng động, đôi mắt Mập dán chặt vào Lôi Lôi bên kia. Hạnh Phúc nắm sẵn tơ đỏ trong tay, thỉnh thoảng sờ ấn phù trong túi chuẩn bị sẵn trong trường hợp sự việc vượt tầm kiểm soát. Cho dù đang vô cùng căng thẳng nhưng Thần Ca không hút thuốc. Tay hắn đặt sẵn ở cửa xe, chuẩn bị sẵn sàng mở cửa lao ra khỏi xe. Khu phòng học tiếng dạy, tiếng học vẫn vang lên rộn rã. Phía công viên bầu không khí căng thẳng như lâm vào cảnh gặp đại địch. Phía sau công viên, Khúc Sầm Sĩ hiểu rõ ý nghĩa của hành động đêm nay. Chính thức ra tay cũng chính là bọn hắn quyết định đối mặt với Lý Gia Mưu, sau này là Quý Ất, còn có cả… Tinh Tinh và Thiên Ti. Hắn không biết thật sự nếu này đó tới, Thiên Ti có nguyện ý theo hắn không. Nhưng hắn biết, bản thân phải làm như vậy, không làm thế thì Thiên Ti sẽ vĩnh viễn bị bọn chúng khống chế. Hắn tin tưởng Thiên Ti không muốn giết người. Chỉ cần giúp Thiên Ti thoát khỏi bọn chúng thì hắn và Thiên Ti mới có khả năng ở bên nhau. Chỉ là khi hết thảy đều yên ắng tĩnh lặng, 9:50 – tiếng chuông điện thoại của Khúc Sầm Sĩ phá vỡ bầu không khí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]