Chương trước
Chương sau

Ngồi bên cạnh nên hắn có thể quan sát tài xế rõ hơn, nhìn hoàn toàn bình thường, không có chút dấu hiệu nào là người đã chết, vậy rốt cuộc anh ta là người sống, hay là ma?  Hay là quỷ sai đi được cả hai đường âm dương?
Nhưng Thị Tử tự thắc mắc trong lòng thôi chứ không lên tiếng hỏi. Tài xế có thể chở hắn đi Âm Lộ, nên rõ ràng có thể nhìn ra điểm khác biệt của hắn, chuyện hắn là quỷ tử thật không thể nào nói dối được.
Thị Tử lên xe một lúc thì nói: “Đi Âm Lộ đi.”
Tài xế sửng sốt hỏi: “Sao lại đi Âm Lộ làm gì? Đừng chạy tới gây chuyện a.”
“Tôi đi xem cái này chút.” Thị Tử cau mày, sao anh ta lại nghĩ hắn muốn gây chuyện chứ? Hắn thì gây được chuyện gì ở Âm Lộ chứ?”
Tài xế cười ha hả: “Hiểu rồi, đi tìm Thiên Ti hả? nhưng không biết cô ấy còn ở đó không, hôm nay rằm, có thế gặp được đó.”
Xe phóng vèo vèo, cảnh vật nhanh chóng lùi về phía sau. Cho dù Thị Tử nhìn chằm chằm ngoài cửa nhưng hắn cũng không dám chắc lúc nào sẽ chạy vào Âm Lộ. Ánh đèn sáng rực bên ngoài dần thay đổi.
Đèn tối dần, mơ hồ hiện ra vài quỷ ảnh bên vệ đường, trên đường lâu lâu cũng có vài chiếc xe lướt qua. Nếu không phải nhìn thấy những bóng ma mờ ảo, Thị Tử cũng không nghĩ là đã vào tới Âm Lộ.
Xe chạy trên Âm Lộ tốc độ chậm dần, tài xế nói: “Thiên Ti chưa chắc còn ở đây, mà cậu biết tiệm nhà cô ấy mà, tới tiệm tìm là được mà.”
Thị Tử không đáp, nhìn ra ngoài cửa xe. Đây không phải là lần thứ hai hắn tới đây. Khi bé, từng vô tình lạc vào nơi đây, giờ còn ngồi trên xe nữa nên không thấy sợ hãi, mà là cảm thấy bất an. Con đường này rất dài rất dài. Nếu không có tài xế có biết đường thì con đường cứ thế kéo dài, không có bắt đầu cũng không có kết thúc.
Nơi đây cũng không có khái niệm thời gian. Thị Tử cũng không vội xuống xe, mà cứ để xe chậm rãi chạy.
Âm Lộ không có điểm cuối, nơi này không phải Quỷ Môn Quan, không vào bên kia, mà là một kẽ hở nằm giữa hai thế giới. Sau nửa giờ, tài xế không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc cậu muốn đi đâu? Đồng hồ vẫn tính tiền nha! Hơn ba vạn rồi đó.”
“Bốn nguyên bảo cơ mà.” Thị Tử nói. Bốn nguyên bảo, tương đương bao nhiêu tiền của Minh tệ hắn không rõ, nhưng hắn biết, nguyên bảo có giá trị rất cao.
Thị Tử có chút do dự. Có lẽ vào đây khá lâu rồi, hắn nhìn đồng hồ, nhưng đồng hồ đã ngừng chạy. Cũng đúng, vào không gian này ít nhiều cũng có ảnh hưởng. Hắn nói: “Đi ra ngoài đi, đi xx tiểu khu.”
Tài xế vừa nghe liền cao hứng: “Chỗ đó tốt đó, có nhiều anh em bên đó, chút nữa có thể có khách rồi.”
Đúng là khu nhà Thị Tử thuê âm khí rất nặng, thi thoảng  nhìn thấy du hồn cũng là chuyện bình thường.
Ra khỏi Âm Lộ, Thị Tử hỏi: “Mỗi ngày rằm Thiên Ti đều vào khu Âm Lộ sao?”
“Ừ, đều tới.”
“Cô ấy đến làm gì?”
Tài xế trầm mặc một lúc rồi nói: “Chuyện này cậu nên đi hỏi trực tiếp cô ấy.”
Dứt lời thì xe đã ngừng trước cửa tiểu khu. “Rồi, bốn mươi mốt ngàn, à quên, coi như ngang đám nguyên bảo đi.  Đây là danh thiếp của tôi, lần sau muốn gọi xe tôi thì đốt danh thiếp là được.”
Thị Tử nhận danh thiếp, hắn cảm giác được tài xế có chút mất hứng. Có lẽ là do ban nãy hắn hỏi việc của Thiên Ti. Nhưng xem ra, bác tài này coi tiền quan trọng hơn nên vẫn đưa danh thiếp cho hắn.
Khúc Sầm Sĩ cười, nhận danh thiếp, xuống xe.
Thị Tử về tới nhà thì Mập đã tắm xong, thay đồ ngủ đang ngồi chơi máy tính.
“Về rồi hả?” Mập hỏi, mắt vẫn dán chặt vào màn hình. Đợi một lúc vẫn không nghe trả lời, hắn mới quay sang hỏi: “Này, mày làm sao vậy?”
Thị Tử khẳng định có gì không ổn, vì hắn chỉ ngơ ngác ngồi trên giường không nói gì.
“Này, rốt cuộc mày làm sao vậy?” Mập lại hỏi.
Thị Tử vẫn ngồi im như vậy không có trả lời.
Mập cáu: “Biến đi! Ông đây không có năn nỉ, không nói thì thôi.” Mập chính là người như vậy, bình thường không sao, nhưng mà cáu lên thì sẽ thành ra “Ông đây.” Chính là kiểu binh lính càn quấy.
Thị Tử lúc này mới thở dài rồi nói: “Mai mày đi tìm nam sinh kia đi. Trước tiên nói nhẹ thử coi thuyết phục được nó không đeo vòng không? Nếu không thì tao dùng chút thuật truy tung bỏ vô cặp nó, mình theo dõi coi nó có hành tung khả nghi gì không. Như hồi Gà, trước khi xảy ra chuyện thì nó cũng không hay đi tới chỗ nào bất thường.”
“Vậy còn mày thì sao?” Mập liếc hắn. Hôm nay Thị tử rất kỳ quái, luôn phân tâm.
“Tao… đi hẹn hò! Tao sẽ hẹn Thiên Ti.” Nói xong, hắn càng cảm thấy nặng nề. Từ lúc về nhà tới giờ, hắn nghĩ mãi mới đưa ra quyết định này. Hắn muốn hẹn trực tiếp Thiên Ti, rồi đưa cô tới thẳng Âm Lộ. Nếu Thiên Ti thực lòng với hắn, thì phải chăng sẽ nói ra sự thật với hắn, thậm chí, chịu vì hắn mà từ bỏ kế hoạch giết người?
Tuy hiện tại chưa thể xác định những người chêt đó có liên quan tới Thiên Ti và Tinh Tinh không, nhưng rất nhiều chứng cứ đều dẫn về phía hai người. Nếu Thiên Ti có thể vì hắn mà từ bỏ những việc đó vậy phải chăng… trong lòng Thị Tử càng thêm phiền, nếu như thế, hắn phải làm sao đây?
Thật phiền! phiền lòng quá!
Không biết sau này phải xử lý thế nào, giờ chỉ còn biết đi một bước tính một bước. nếu có thể khiến cho Thiên Ti và Tinh Tinh từ bỏ việc này, hắn có thật sự nguyện ý muốn ở bên Thiên Ti không?
___o0o___
Mập mang theo tâm tình bất an đi tìm nam sinh kia. Hắn bất an vì biểu hiện kỳ quái của Thị Tử ngày hôm qua, hắn cứ cảm thấy sẽ có chuyện! Nhưng Thị Tử không muốn nói nên hắn cũng thôi. Chờ đến lúc Thị Tử chịu nói cho hắn nghe vậy.

Trường trung học số 7 của thành phố cũng không phải là trường điểm. Như mọi ngôi trường khác, có học sinh ngoan, cũng có học sinh hư. Cao Dương kia trong mắt mọi người chính là một học sinh ngoan.
Đám học sinh cấp ba vốn là đám gà trống choai, kéo bè kéo đảng nhưng nhìn thấy Tiểu Bàn Tử mặc quân trang, đeo kính râm, mũ nồi đội xéo thì cũng phải lựa chọn tránh đường.
Chỉ là đám học trò không để ý, quân trang kia không có quân hàm!
Mập kéo đại một nam sinh hỏi: “Này, có biết Cao Dương không?”
Cậu ta vội lắc đầu rồi lủi đi mất.
Mập cười lạnh: “Gì đây? Làm như mình đi đánh người vậy!”
Hắn hỏi tới người thứ bảy, câu trả lời vẫn như cũ. Vừa lúc đó, hắn nghe có người gọi tên hắn. Đúng vậy, tên của hắn!
Ngay cả chính hắn cũng đã lâu không nghe thấy tên mình.
“Vệ Lăng!” Giọng một nữ sinh gọi hắn, nghe qua đã biết là một nữ sinh hung hãn rồi.
Mập quay ra nhìn, chân mày ngay lập tức cau lại. Người đang chạy tới chính là cháu ngoại của cục trưởng cục XX thành phố. Tuy đã về hưu nhưng cục trưởng đương nhiệm lại là con rể của ông. Người đã về hưu, nhưng quan hệ vẫn còn.
Nghe được âm thanh gọi mình này mà Mập run rẩy! tại sao chứ? Vì nhà  bọ hắn từ nhỏ đã có đính ước rồi! Đừng ai nói là thời đại mới yêu đương tự do nha. Đối với nhiều gia tộc thì có ước định từ bé rồi, chính là mối quan hệ bất thành văn giữa hai gia tộc đó.
Hai bên hỗ trợ lẫn nhau. Gia tộc càng lớn thì các mối quan hệ này càng dễ thấy.
Mập đứng ngây người nhìn cô gái kia chạy tới  bổ nhào vào lắn: “Vệ Lăng, anh trở lại rồi! Anh đi một lần là bao nhiêu năm! Anh tới tìm em sao? Sao anh biết em học trường này? Vệ Lăng, học kỳ này xong là em tốt nghiệp, em có thể đi tìm anh rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.