🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khúc Sầm Sĩ lau lau khóe môi: “Tôi mới phải hỏi em đó, uống trúng xuân dược à?”
Thiên Ti đứng lên, phủi bụi đất trên người, mặt đỏ lựng, không nói gì.
“Hừ, nói cái gì?”
Mập trong phòng khách cười: “Hai người còn đứng đó nói gì, vào đây đi.”
Thiên Ti đưa tay ra, kéo Khúc Sầm Sĩ đứng lên, rồi đi vào nhà, đóng cửa lại.
Khúc Sầm Sĩ tức giận hỏi: “Em tới đây làm gì?”
“Tôi… tôi lo cho anh chứ gì, tôi sợ anh đã xảy ra chuyện a.”
“Không phải tôi đã nói với em là hai hôm nay sẽ không tới đưa đón sao? Tôi với Mập đi chơi.”
“Nhưng mà…” Thiên Ti cau mày, không nói tiếp. Cô cũng không nói được, điều cô từng nghĩ là không biết Khúc Sầm Sĩ có chết không!
Mập đứng lên khỏi sô pha, đi ra ngoài ban công thu quần lót vào rồi nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi mệt, đi tắm rồi ngủ đây.”
Khúc Sầm Sĩ đi tới sô pha rồi thả người ngồi xuống. Nói không mệt là giả. Đeo balo to tới như vầy, đi quãng đường xa như vậy ra ngoài đường cái, rồi lại lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ.
Nhìn Khúc Sầm Sĩ dáng vẻ đầy mệt mỏi, Thiên Ti mềm lòng ngồi xuống bên cạnh hắn: “Thị Tử.”
“Ừ.” Hắn nhắm hai mắt lại, hiện tại hắn cũng rất muốn tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc. Huyệt Thái dương đột nhiên cảm thấy mát lạnh, cảm giác đó xuyên qua da, đi vào từng lỗ chân lông, tràn vào trong máu, theo máu chảy khắp toàn thân. Thực thoải mái, cảm giác này còn thoải mái hơn là ngủ một giấc đầy thống khoái.
Môi khẽ chạm, không cần mở mắt cũng biết đó là ai. Ngón tay Thiên Ti nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương hắn, môi khẽ chạm lên môi hắn: “Thị Tử. Thoải mái chút nào chưa?”
Không đúng! Khúc Sầm Sĩ đột nhiên mở mắt.
Nếu không phải Thiên Ti nói ra hắn có lẽ còn chìm đắm trong cảm giác mát lạnh ngọt ngào này rồi. Hắn đẩy cô ra, nói: “Thiên Ti, tôi cũng buồn ngủ quá rồi. Em về nhà đi, mai sáng tôi quá đón đi học.”
Vừa nói hắn vừa đứng dậy kéo cô ra ngoài.
Thiên Ti lúc này đang nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt trên tay hắn, chuỗi hạt cô quen thuộc vô cùng, nhưng hiện đang được cột vào một sợi dây tết bằng chỉ đỏ, và cô thấy rõ có một luồng khí màu đen đang bao phủ sợi dây đó, giống như hơi thở của Thị Tử vậy, là âm khí thật nặng.
“Sợi dây đỏ này…” Thiên Ti cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không nói tiếp.
Khúc Sầm Sĩ không để ý tới, hắn đẩy Thiên Ti ra cửa, nói: “Thiên Ti, tôi thật sự mệt lắm, thật sự muốn ngủ một chút. Sáng mai 7 giờ 50 sẽ có mặt ở nhà em, mang theo bữa sáng. Bai bai.”
Nói tới nước này rồi chẳng lẽ còn không chịu làm theo? Nên Thiên Ti cười ngọt ngào, vẫy tay rời đi.
Xuống tới đất Thiên Ti trầm mặt. Chuỗi hạt buộc vào sợi dây là sao?
Khúc Sầm Sĩ tắm xong ra tới nơi thì Mập đã chiếm cứ giường mình. Cả cái nhà này giường là chỗ ngủ thoải mái nhất, giường lại to, nên Mập cũng không chiếm hết chỗ, dù sao hai người không phải chưa từng ngủ chung…
Thị Tử xốc chăn chui vào nằm. Đột nhiên nghe tiếng kẻ đang ngủ hỏi: “Thị Tử, nói thật tao nghe, mày có ngủ với Thiên Ti chưa?”
“Không có! Ngủ đi, dậy rồi ăn tối.”
“Vậy sao khi nãy ở cửa hai người hôn hăng hái vậy, tao còn tưởng tiếp theo là đẩy vào nhà, vừa đi vừa lột đồ, vào đến phòng ngủ là vừa vặn hết, tao đã tính tối nay ngủ sô pha chừa chỗ cho hai đứa mày chiến đấu chứ!”
“Mày khó ngủ à?” Khúc Sầm Sĩ nói.
“Thật đúng là ngủ không được.” Mập nói, “Nãy tao buồn ngủ muốn chết, nhưng hiện tại lại rất có tinh thần. Thị Tử,” hắn xích lại gần Khúc Sầm Sĩ, “Mày với Thiên Ti……”
“Cô ấy có điểm đáng ngờ!”
“Nói nghe coi.” Mập lật người lại, nhìn Khúc Sầm Sĩ, chờ hắn nói tiếp.
Khúc Sầm Sĩ nhíu nhíu mi, do dự một chút, mới nói: “Vừa nãy Thiên Ti hôn tao.”
“Thấy rồi, đừng có ở đó mà khoe khoang với tao, đừng có tưởng tao chưa hôn ai. Ông mày đây ở thành phố B á, thôi, không cần nói thêm, mày là đồ non nớt, đừng có mà khoe với ông.”
Những khi Mập xưng ông, thì hoặc là đang tức giận, hoặc là đang bị kích động. Nên Khuc Sầm Sĩ không khách khí, cho hắn ánh mắt coi thường: “Nghe tao nói xong được không?” Nhẹ nhàng một câu, thuận lợi khiến Mập câm miệng. Khúc Sầm Sĩ lúc này mới nói, “Thiên Ti trên người luôn có hương vị ngọt thanh, lúc hôn thì hương vị càng thêm rõ ràng, hơn nữa tao có thể cảm giác được, hơi thở trên người cô nàng, chính là cái loại hơi thở mang theo hương vị ngọt thanh ấy, có thể đi vào thân thể của tao á, đem âm khí trong người tao tách ra, dùng cảm giác ngọt thanh này bao vây tao, cảm giác này… nói sao ta, lúc đầu là cảm thấy thực sự thoải mái, nhưng mà đến khi hơi thở đó bao bọc lấy tao thì tao thực sự bất an, giống như mình không còn là mình nữa, hoàn toàn bị cô ta thao túng.”
“Hả, ý mày là hôn mà bị con gái thao túng nên thấy mất mặt phải không?” Mập hỏi.
Khúc Sầm Sĩ cau mày, hô nhỏ: “Trọng điểm, mày nghĩ sai rồi đó. Trọng điểm là khí - hơi thở của cô ta lại bao phủ hết, che hết khí của tao. Không chỉ khi hôn nhau, mà khi cô ta ấn huyệt Thái Dương tao thì tao cũng có loại cảm giác này.”
Mập trầm mặc một chút, lúc sau mới nói: “Tao có thể xác định một sự kiện chính là, mày không yêu Thiên Ti. Bằng không mày sẽ không thể nào bình tĩnh phân tích cảm giác cơ thể của mình khi đang hôn như vậy. Hôn sao, lúc kích động không phải sẽ chỉ có một ý niệm thôi, là lột sạch đồ ra rồi chiến đấu sao? Còn mày, vừa hôn vừa tính toán, hay do mày không có kinh nghiệm, cho nên mới có loại cảm giác này a?”
“Sao mày không nắm được trọng điểm vậy?”Khúc Sầm Sĩ chân mày cau chặt, rồi hắt quyết định quay lưng lại Mập, nói: “Ngủ! Đàn gảy tai trâu!”
“Cút! Ngủ!” Mập nói thế nhưng mà thực tế cả hai đều không ngủ.
Khúc Sầm Sĩ nhớ lại, hơi thở thanh ngọt ban nãy khi len lỏi vào cơ thể hắn rõ ràng có ý đồ. Còn Mập thì nhớ tới lời Thị Tử nói, những lời này có quá nhiều tin tức.
Người như Mập, là quan tam đại, quân nhị đại, khi đi học chính là một soái ca thứ thiệt, ba cái trò hôn môi với hắn có thể nói là dày dạn kinh nghiệm, nhưng chưa từng có cái cảm giác như Thị Tử mô tả.
Chẳng lẽ là mình quen bạn gái chưa đủ đẹp? Hay là kỹ thuật chưa đủ trình? Nghĩ tới đây hắn càng cảm thấy khó chịu mà ngồi dậy.
Giường chuyển động khiến Khúc Sầm Sĩ trở người mở mắt hỏi: “Mày không ngủ à? Không ngủ thì chút nữa đi phơi quần áo.”
Mập đột nhiên nói: “Cho tao hôn một cái.” Dứt lời, hắn đã cúi người, môi đè lên môi Khúc Sầm Sĩ.
“Gì?” Khúc Sầm Sĩ đang muốn phản đối, nên hơi hé miệng, đầu lưỡi của Mập đã len vào. Khúc Sầm Sĩ không khách khí đấm một phát, nhưng nắm đấm còn chưa hạ tới người Mập thì đã bị hắn chụp tay lại. Khúc Sầm Sĩ vội vàng xoay người đè Mập dưới người mình.
Vị trí đổi, làm cho Khúc Sầm Sĩ càng dễ dàng phản kích. Vẻ giãy giụa cùng sự tức giận hiện rõ trong mắt hắn Mập hoàn toàn có thể cảm nhận được nên vội buông hắn ra. Nhưng hành động hôn này khiến sợi chỉ bạc ám muội vẫn còn dính giữa hai bở môi.
Khúc Sầm Sĩ đấm một cái, rồi lại giơ tay lên cao, tức giận nói: “Mày có ý gì đây hả?”
Mập đưa tay xoa má sưng đỏ, cỡ này với hắn là chuyện nhỏ. “Mày nói đi, tao với Thiên Ti, kỹ thuật hôn của ai tốt hơn?”
“Mày đi chết đi, muốn khoe kỹ thuật thì cút đi chỗ khác.” Khúc Sầm Sĩ thiếu điều gầm lên. Hắn không thể nghĩ tới Mập lại đi hôn mình. Tuy thời đại này hôn nhân đồng tĩnh cũng đã được chấp thuận, nhưng THị Tử không nghĩ tới được tình huống này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.