Chương trước
Chương sau
Lúc hắn quay lại phòng thì Mập đang lục lọi máy tính của hắn. trên màn hình là tấm ảnh hắn và bạn gái cũ đang ôm nhau giữa một ngày mùa đông. Thấy thế, hắn tức giận tắt màn hình rồi nói: “Mày lục lọi cái gì chứ?”
Mập nhơn nhơn: “Hồi phổ thông, tao đi thuê phòng với bạn gái, mày trốn trong tủ quần áo bảo là phổ cập giáo dục đó, giờ coi tấm ảnh của mày thì mày căng thẳng. chia tay rồi còn gì?”
“Uh, chia tay.”
“Nhưng mà với điều kiện của mày, ai chia tay?”
“Tại tao không đồng ý kêu ông nội tìm việc cho cô ấy chứ sao? Vậy thôi, chia tay đó. Mày thấy thể loại con gái này có thể nào yêu tao không? Tao á, chưa từng nhờ ông nội giúp xin việc, tự tao đi thi công vụ đấy.”
Mập chép miệng: “Trước thì vậy, nhưng em gái xinh đẹp giờ thì sao? Nhưng mà, cô nàng kia thì ấm áp, còn Thiên ti, biết nói sao ta.”
“Thanh lãnh. Tựa như thủy tinh.”
“Đúng rồi, vậy đó. Cho dù là nụ cười, hay là cái ôm, nhưng tao không biết sao, tao thấy cô ấy cứ lành lạnh thế nào ấy.”
“Ừ.” Khúc Sầm Sĩ nói khẽ. “Mùi hương cũng thế, thanh và lạnh.” Hắn nhớ tới ngày đó khi ôm đầu cô áp vào vai mình, khi cơ thể hắn áp sát vào cô, hắn có thể cảm nhận được cảm giác thanh và lạnh đó, hơi thở của cô như thể không khí mang theo hơi nước vào buổi sớm mai, cứ thế bủa vây và tràn ngập khoang mũi, cả đầu óc của mình vậy.
Một bàn tay vỗ mạnh lên vai hắn khiến hắn giật nảy người. Mập hỏi: “Ngửi qua mùi rồi á? Lên giường sao? Vậy còn bảo không phải bạn gái của mày!”
Khúc Sầm Sĩ trừng mắt, tay áp lên bịt mũi Mập. Mập bẻ tay hắn ra gào lên: “Làm cái gì đó? Rút cái tay thúi của mày ra coi, mùi kinh chết.”
“Mày cũng ngửi thấy mùi tao đó, tao với mày cũng lên giường sao? Mày chịu trách nhiệm với tao nhé? Một tháng tám vạn tám tiền tiêu vặt không được thiếu một xu nha.”
Khúc Sầm Sĩ nói rất nghiêm trọng khiến Mập sửng sốt, mãi sau mới cười. Nhưng mà xong rồi thì Khúc Sầm Sĩ vẫn nghiêm túc nói: “Sáng mai tao đi đón Thiên Ti, mày không cần đi.”
“làm gì nữa? Sao lại bỏ tao ở đây một mình?”
“Tao đưa cô ấy đi học rồi quay về đón mày.”
“Sợ tao giựt bồ à? Yên tâm, cô ấy có xinh cách mấy cũng không hợp khẩu vị của tao.”
“Dù sao thì cũng đừng có đi!” Khúc Sầm Sĩ nói. Hắn dường như láng máng nhận ra một chút manh mối, nhưng hắn cũng không muốn để cho Mập hoặc Gà dính dáng vào, nói chung chuyện cũng rắc rối, bọn họ khó mà phòng bị.
Sáng sớm nhiệt độ không khí vẫn tương đối thấp, sương trắng mờ mờ phủ lên một tầng nơi ngõ nhỏ.
Hôm nay hắn đến trễ hơn hôm qua một chút nên con phố náo nhiệt hơn hẳn. Thường thì những cửa hàng ở đây tầm 7 8 giờ sáng sẽ không có khách, nên nhiều tiệm không có mở cửa, thường chủ tiệm sẽ ngủ dậy trễ, sớm nhất cũng phải 8 rưỡi mới mở hàng. Ấy vậy mà hôm nay còn chưa tới 8 giờ sáng, các cửa hàng đều đã mở cửa.
Một chiếc xe điện cảnh sát đang đậu ở cửa tiệm gần Tinh Duyên. Lố nhố người đứng trước cửa tiệm gần dó, cả Tinh Tinh cũng đang đứng trước cửa Tinh Duyên hóng chuyện.
Chủ tiệm báo cảnh sát! Khúc Sầm Sĩ cũng không lo sẽ bị tìm ra tới mình nên vẫn thản nhiên đi tới chỗ Tinh Tinh: “Morning Tinh Tinh, gì thế?”
Tinh Tinh cau đôi chân mày xinh: “Không biết nữa, hình như bên đó bị trộm.”
Đang nói chuyện thì có mấy cảnh sát đi từ trong tiệm ra cùng ông chủ nói: “Vì chuyện này ông đi báo cảnh sát đó hả? chỉ là một cái CPU vài trăm đồng, không mất hàng mất tiền thì thôi chứ.”
Ông chủ tiệm vội vàng lắc đầu: “Không có, không có. Nhưng là……”
“Được rồi, không phải tổn thất có mấy trăm đồng sao? Thằng trộm này cũng ngu ghê chứ, trong tiệm bao nhiêu hàng hóa quý không lấy, đi lấy một cái CPU.”
Một cảnh sát khác nói: “Hay mấy đứa trẻ con chơi điện tử mà máy trong nhà hỏng nên mới nghĩ đi trộm cái CPU đi.”
Cảnh sát sau cùng cũng rời đi. Mọi người xung quanh hỏi thì ông chủ nói, cũng không biết mình hên hay xui, nhưng thôi, không báo án nữa, tổn thất cũng chỉ vài trăm.
Xem xong náo nhiệt, Khúc Sầm Sĩ nói: “Trộm ngu thật chứ”
“Có lẽ có lý do.” Tinh Tinh nhàn nhạt nói rồi đi vào trong tiệm.
Khúc Sầm Sĩ lập tức đi theo hỏi: “Tinh Tinh này, cô có nghĩ tới chuyện lắp camera trong tiệm không?” để lỡ sau này Tinh Tinh thấy khách của mình chết, thì cũng sẽ tin rằng Thiên Ti là hung thủ… chỉ là giả thiết.
Tinh Tinh lắc đầu, nói: “Đồ đã khai quang thật sự thì không cần thiết.”
“À ừ. Tinh Tinh…”
“Thiên Ti sắp ra tới rồi.” Tinh Tinh cắt ngang, rõ ràng không muốn nói chuyện nữa khiến Khúc Sầm Sĩ xấu hổ.
Nhìn Tinh Tinh đứng đó, làn da trắng nõn gần như trong suốt khiến Khúc Sầm Sĩ nghĩ tới thủy tinh màu trắng. Ngay khi từ này xuất hiện trong lòng hắn thì vừa vặn Tinh Tinh nhấc tay lộ ra chuỗi hạt thủy tinh màu trắng trên cổ tay, cảm giác thật ôn nhuận, nhìn như những hạt thủy tinh trắng đó đã được “dưỡng’ thật lâu
Khúc Sầm Sĩ dựa vào cửa Tinh Duyên, nói khẽ: “Hình ảnh đẹp quá.”
Ngay lúc này Thiên Ti bước ra. Hôm nay cô nàng mặc một chiếc váy, vẫn màu hồng nhạt, cổ váy khá trễ, váy ôm sát vào eo, lộ rõ khe ngực. Váy dài đến mắt cá chân khiến cho người ta cảm thấy phần lộ ra kia trở nên ưu nhã, không hề lộ liễu.
Khúc Sầm Sĩ nhìn Thiên Ti đi tới mình, sững người một lúc, rồi cong khóe môi “Chào buổi sáng, Thiên Ti.”
Thiên Ti hôm nay buộc tóc thấp và hơi xéo, miếng pha lê kia được cài trên tóc tạo cảm giác thật thanh mát, nhẹ nhàng. Thiên Ti mỉm cười nói: “Hôm nay nhìn thấy tôi rồi à? Nghe tôi nói gì sao?”
“Cô gái xinh đẹp thế này sao tôi lại không nghe thấy? Hôm qua tôi thật sự có việc mà.”
“Chiều qua thì sao? Chiều qua lúc đón tôi có nói tiếng nào đâu.”
“Tối qua tôi cũng có việc. Thiên Ti, đi thôi, đừng đi học muộn.” Khúc Sầm Sĩ chủ động kéo tay Thiên Ti. Ban nãy lúc nhìn thấy Tinh Tinh hắn đã lặng lẽ quyết định. Tinh Tinh và Thiên Ti rất khác nhau. Thiên Ti thì ở ngay bên cạnh hắn và thể hiện rất rõ là thích hắn, nếu vậy, sao không nhân cơ hội này tìm hiểu hơn về Thiên Ti.
Nếu chỉ nhìn bên ngoài thì Thiên Ti là một cô gái đáng yêu hồn nhiên nhưng lại có đủ loại dấu hiệu lại cho thấy Thiên Ti có liên quan đến những vụ án ly kỳ này.
Lên xe rồi, hắn lái xe thật chậm, còn hỏi: “Ăn sáng chưa?”
“Rồi.”
“À, hôm nay mấy giờ tan học? mai thì sao? Hay đưa thời khóa biểu cho tôi luôn đi.”
Thiên Ti ngạc nhiên nhìn hắn: “Ý anh là… sẽ tiếp tục đưa đón tôi á? Này, có lẽ cái chết của Mỹ Mỹ với đồ trang sức này không có liên quan với nhau đâu. Chẳng lẽ anh vẫn đưa đón tôi sao?”
Khúc Sầm Sĩ cười nói: “Giờ tôi không có gì làm nên rảnh lắm.”
Xe dừng lại trước cổng turờng, Khúc Sầm Sĩ vừa kéo thắng tay thì hương vị thanh lãnh kia đã ập vào mũi. Thiên Ti nhào tới, tay ôm lấy eo hắn, đầu tựa vào ngực hắn:
“Thị Tử, Thị Tử, Thị Tử.”
“Làm sao vậy? Không vào học là trễ đó.”
“Cho tôi biết sinh nhật anh đi, tới sinh nhật anh, chúng ta… lên giường.”
Khúc Sầm Sĩ nghe Thiên Ti nói mà sợ tới mức kinh ngạc một chút, trong lòng bật ra ba chữ “Lục Trà Biểu”.
Tuy nhiên, Thiên Ti không giống loại ngời này! Hơn nữa với điều kiện kinh tế của mình thì Thiên Ti càng không giống, cô ta làm như vậy chắc chắn có mục đích, nhưng mục đích ấy là gì?
Khúc Sầm Sĩ đang nghĩ ngợi thì Thiên Ti trước ngực hắn đã cười, ngẩng đầu nhìn hắn: “Thế mà không đồng ý luôn hà?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.