Tinh Tinh đem đám chỉ hồng đã tết rồi cuốn lại nói: “Cau mày cái gì? Có gì nghĩ chưa ra sao?” Thiên Ti tức giận mà nói: “Không có!” Nói rồi cô nàng đi vào trong nhà. Căn tiệm nhỏ này mặt tiền là tiệm Tinh Duyên, ở đằng sau là một căn hộ nhỏ môt phòng khách, một nhà vệ sinh và hai phòng ngủ. Nơi này ngoài việc rất chật, còn rất tối. Đây chính là nơi ở của hai chị em. Thiên ti không bật đèn, đi thẳng về chỗ sô pha, ngồi xuống cau mày. Cô không nghĩ tới, cô đeo thứ kia, chắn đường hắn, cố ý để hắn thấy mà hắn không nhìn tới, lại chỉ nhớ tới thứ mà Mỹ Mỹ đeo trên đầu. Lúc đưa Mỹ Mỹ tới nhà tang lễ đều quá vội nên cô không kịp tới xem. Tinh Tinh đứng ở kia trước cửa, trong bóng đêm nhìn Thiên Ti, nói: “Em lại cùng bạn bè đi chơi trò chơi tìm quỷ?” Thiên Ti nhìn một cái không nói gì. Cô cứ tưởng chị sẽ không biết. “Lần trước chị đã nói không đồng ý cho em đi cơ mà.” Trầm mặc, Thiên Ti cứ như vậy trầm mặc. Tinh Tinh cũng chỉ có thể lắc đầu, quay người đi ra cửa tiệm phía trước. *** 7:40, nhiều cửa hàng đã mở cửa. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào ngõ nhỏ. Các cửa hàng mở cửa, vừa dọn hàng vừa chúc nhau phát tài buổi sáng. “Chào buổi sáng, phát tài nha!” Một câu chúc, một câu đáp, cả con phố nhộn nhịp cả lên. Khúc Sầm Sĩ lái chầm chậm vào con ngõ, ngay lúc này điện thoại hắn đổ chuông, nhìn tên người gọi là “Bà Nội”. thấy hai chữ như thánh chỉ, hắn vội nghe máy. Đỗ xe đàng hoàng, hắn cười nịnh nọt: “Chào buổi sáng bà nội. Nội ăn sáng chưa?” “Bớt nhảm đi. Mau dậy, rồi về nhà đưa ta với ông nội đi đám cưới ở thành phố B.” “Thành phố B? Có xa xôi gì đâu, kêu ông lái đi, không thì nhờ tài xế nhà kế bên một bữa đi.” Me oM up “Thằng nhãi này sao không biết điều vậy, đi đám cưới để tìm việc cho mày đó. Ở thành phố A thì hồ sơ của mày chẳng tìm được việc nhà nước đâu. Phó thị trưởng thành phố B ngày xưa là cấp dưới của ông nội mày, được ông đề bạt đó, nên ít nhiều cũng phải nể mặt ông. Để sắp xếp cho mày đi làm ở thành phố B, an ổn mấy năm rồi tìm cơ hội thăng tiến.” “Nội, bạn gái con ở đây mà.” “Thành phố B gái tốt đầy.” “Nhưng mà…” Khúc Sầm Sĩ khó xử, chẳng lẽ hắn phải từ bỏ? Hiện tại Thiên Ti mới vừa mang thứ kia, vạn nhất hắn vừa bỏ đi, Thiên Ti liền chết, vậy không phải… Hắn do dự một hồi mới ra vẻ khó xử mà nói: “Nhưng mà, tối qua con trót ngủ với con nhà người ta rồi. Nội à, con phải có trách nhiệm. Người ta cũng không phải là dạng con gái tùy tiện.” Đầu dây bên kia im lặng, sau đó là tiếng quát: “Thằng nhãi ranh không chút tiền đồ! Thôi, mày với ba mày một thứ! Thị tử, mày thật là…” “Bà, thật mà!” Giả chứ thật gì. Đêm qua hắn một mình một giường, trời nửa đêm trở gió, nhiệt độ hạ xuống khiến hắn vốn đang cảm càng thêm nghẹt mũi. “Tao không tin, kêu nó nghe điện thoại.” “Hả?” Hắn hoảng hồn. Lấy đâu ra người giả làm bạn gái lên giường với hắn giờ? Làm gì có ai đồng ý hỗ trợ hắn chứ? “Bà à, à thì…” Khúc Sầm Sĩ còn đang ấp úng thì Thiên Ti đã mở cửa lên xe, ngồi ở ghế phụ nói: “Nhanh đi, hôm nay tôi có tiết một đó, thấy ngồi trong xe nói gì nãy giờ.” Khúc Sầm Sĩ thật giống như thấy được cứu tinh a. Thiên Ti thì Thiên Ti đi, cùng lắm thì ba ngày sau, lúc về nhà nói với bà đã chia tay là xong. Quyết định xong, hắn đè micro nói khẽ: “Hỗ trợ đi, nói với bà nội tôi cô là bạn gái tôi.” Thiên Ti tròn mắt rồi nhận điện thoại: “Con chào bà, con là… bạn gái anh ấy. Giờ con phải đi học không thì trễ mất. Bà, hẹn gặp sau.” Nói xong cúp máy thẳng thừng, rồi quay sang Khúc Sầm Sĩ hỏi: “Ngươi tên là gì a?” Biết nhau lâu vậy, hắn cung chưa từng nói tên mình với cô.Hắn nói: “Cô gọi tôi là Thị Tử đi.” “Bọn họ hình như kêu ngươi là nước cất?” Khúc Sầm Sĩ khởi động xe, tức giận mà nói: “Thích gọi sao thì gọi.” Thiên Ti bĩu môi, lấy đồ cài tóc pha lê kia ra cài lên. Cô nàng nói khẽ: “Thật sự đẹp ghê.” “Sao cô còn dám đeo?” “Đương nhiên phải đeo. Không đeo thì không nguy hiểm, sao anh chịu bảo vệ tôi?” “Cô không sợ mình sẽ chết thật à?” Thiên Ti dừng một chút, nhìn Khúc Sầm Sĩ lái xe, một hồi lâu mới nói: “Trước khi chết, cũng phải đẹp!” “Cô có bệnh!” “Nếu tôi thật sự chết trước mặt anh, anh sẽ làm sao?” “Tôi lập tức gỡ đồ pha lê trên đầu cô xuống.” “Vì sao? Anh thích à?” Khúc Sầm Sĩ chỉ cười không nói gì. Hắn, muốn nhìn thử xem nó sẽ biến mất như thế nào. Thiên Ti không hỏi nữa, mà chỉ tháo miếng pha lê xuống, ngón tay lướt nhẹ trên pha lê nói: “Pha lê ơi, thủy tinh ơi, đừng có mà hại chết ta đó. Ta sẽ chăm sóc ngươi cẩn thận, mỗi ngày lau sach sẽ, để ngươi luôn lấp lánh trên phố.” Khúc Sầm Sĩ cười thầm. Lại còn nói chuyện với cả pha lê. Đúng là… Mấy thứ này làm sao mà dưỡng chứ. Dưỡng, ý tứ chính là làm cho những hạt châu cùng cùng chủ nhân hòa hợp nhất thể. Dưỡng lên, dưỡng tốt thì nó sẽ giúp chủ nhân trừ tà, chiêu tài gì đó. Chở Thiên ti tới trường học, rồi hắn đi tới nhà chú Linh Tử. hắn cũng không thực sự theo cô nàng đủ 24 tiếng coi khi nào thì có chuyện Linh Tử là bạn của ba mẹ, nghe nói lúc trước là vào sinh ra tử cùng nhau. Sau khi ba hắn mất, chú Linh Tử vẫn luôn chiếu cố cho hắn. Khúc Sầm Sĩ đi tìm Linh Tử nguyên nhân chính là những chữ chìm đó. Hắn biết, ba hắn tuy nói tên là Khúc Thiên nhưng thực ra, ba hắn là Sầm Tổ Hàng, hắn chính là hậu nhân duy nhất của một gia tộc phong thủy thế gia, còn cố tình là một quỷ tử. Tuy hắn có thân thế như vậy, nhưng cuộc sống của hắn từ nhỏ tới lớn đều rất bình thường, không khác gì những đứa trẻ khác, trừ việc lâu lâu nghe bạn của ba kể cho nghe vài chuyện kỳ quái. Chữ chìm, hắn không biết, nhưng hắn biết chú Linh Tử rành. Nhà chú Linh Tử ở ngoại ô, cách nơi hắn ở đúng bằng chiều dài cả thành phố. Tuy thành phố này không lớn, nhưng lái xe hết thành phố cũng phải hơn bốn mươi phút. Tới nơi, thì thấy chú Linh Tử đang tập Thái Cực quyền với người ta. Nhiều khi hắn không hiểu nổi. Thái Cực quyền không phải giành cho người già sáu bảy mươi tuổi sao? Chú Linh Tử mới trạc ngũ tuần, sao lại thích chứ, mà hình như còn tập từ hồi trẻ. Khúc Sầm Sĩ xuống, đứng ở một bên nhìn Linh Tử thì nghe có người nói: “Này Linh Tử, con nuôi tới tìm kìa.” Linh Tử thấy hắn thì đi ra hỏi: “Này, Thị Tử hôm nay không đi làm à?” “Con bị đuổi rồi.” “Đuổi? Có Trương bá bá che chở, ai dám đem con đi cách chức?” “Chính là Trương bá bá đó. Thôi đừng nói nữa, Linh Tử thúc giúp con xem cái này nghĩa là sao?” Nói rồi Khúc Sầm Sĩ mở ảnh chụp trong điện thoại ra. Mấy hôm nay hắn chụp rất nhiều ảnh ở ngõ nhỏ nên tìm mãi mới thấy bảng hiệu “Tinh Duyên.” Linh Tử nhìn rồi nói: “Tinh Duyên? Cái này làm sao vậy?” “Chú nhìn đi, có phải chứ chìm không?” “Ồ, cửa hàng này của anh mà mạnh mẽ vậy? Bảng hiệu mà dùng tới chữ chìm, tiêu chuẩn cấp quỷ đó. Con đừng có dính vào. Nếu con còn là cảnh sát thì còn đỡ. Mà sao, bị cách chức rồi? Để ta gọi cho Truong Bá bá xem sao.” “Nói người ta yêu ngôn hoặc chúng. Kỳ thật…” Khúc Sầm Sĩ đè thấp thanh âm nói, “Kỳ thật là kêu con hỗ trợ điều tra.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]