Nếu liệt kê ra những loài sinh vật ghi hận nhất trong hành trình làm nghề y của Khương Lạc Thầm: Chó Bắc Kinh xếp thứ 3, ngỗng trắng bự xếp thứ 2, vị trí thứ 1 đã trống nhiều năm, đến tận ngày hôm nay cậu rốt cuộc đã tìm ra rồi.
- ----------------- Chính là ông chủ của bọn họ Cố Vũ Triết!
Trước kia đùa nhau gọi anh ta mỗi một tiếng lão địa chủ, không ngờ địa chủ Cố lấy đùa làm thật, còn đang đứng đây đợi cậu.
Khương Lạc Thầm và Văn Quế lặng lẽ chui lên xe, đi cùng còn có nhân viên khác không biết tên. Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, hai tay Khương Lạc Thầm ngoan ngoãn đặt ở đầu gối, ngồi thẳng lưng.
Tầm mắt của Cố Vũ Triết dừng lại ở tóc mới của hai đứa đầy tớ vài giây, môi mỏng mấp máy, phun ra vài chữ keo kiệt: "Không tệ."
Nhớ đến trợ lý bên cạnh thầy làm tóc mũi hếch lên trời, hai bé idol flop vô cùng biết thân biết phận.
Văn Quế nói rất khách sáo: "Nếu không phải do mặt mũi của sếp Cố, bọn tôi cũng không thể hợp tác với thầy tạo mẫu tóc lợi hại đến vậy. Đều nương nhờ phúc của ngài."
Đầu gối của Khương Lạc Thầm đá đá hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Không phải Tony*, là Kevin."
[*Bạn Văn Quế nói nhờ phúc của ngài - 托您 /tuōnín/ giống với cách đọc Tony 托尼/tuōní/ nên bạn Khương joke =)))))]
Văn Quế: ".........."
Cố Vũ Triết: ".......Khương Lạc Thầm, lần sau mấy kiểu đồng âm này còn xuất hiện, cậu cũng đừng mong tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-lam-idol-ban-thoi-gian/3078086/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.