Chương trước
Chương sau
Bị tiền bối đỉnh lưu trong giới chỉ ra hát lạc tone, chuyện này mà là người khác sẽ muốn đào lỗ chui xuống.

Nhưng Khương Lạc Thầm không phải người khác.

Khương Lạc Thầm có sao nói vậy: "Thầy Thịnh, bài hát này khó quá, quãng giọng tôi không rộng bằng thầy, đa số nốt cao hát không nổi... Cơ mà, vị trí trong nhóm của tôi không phải là vocal."

Thịnh Chi Tầm sững sờ một chốc, hỏi theo bản năng: "Vậy cậu đảm nhiệm gì? Dance hay rap?

"Sai hết." Khương Lạc Thầm vênh mặt trả lời: "Tôi đảm nhiệm handsome."

Thịnh Chi Tầm: "....."

Khương Lạc Thầm: "Nói đơn giản là, đồng đội tôi phụ trách hát hò nhảy múa đọc rap, tôi phụ trách xinh đẹp như hoa."

Thịnh Chi Tầm: "............"

Trong một nhóm nhạc nam, vai trò "đảm nhiệm nhan sắc" luôn ở trong thế khó xử - ca hát không phải hay nhất, nhảy nhót cũng không, rap cũng vậy, chỉ có mỗi khuôn mặt có thể dùng được. Gọi dễ nghe là một loại tài năng đặc biệt, gọi khó nghe là bình hoa di động.

Nhưng Khương Lạc Thầm cảm thấy làm bình hoa rất hay, nhờ vào khuôn mặt đẹp trai mẹ sinh ra, lần nào đi canteen ăn cơm cũng gọi được thêm hai miếng thịt.

Nghĩ xem hàng trăm nghìn năm trước, mạnh nhất trong chế độ mẫu hệ là vượn người cái, tìm được chính xác người vượn đẹp trai nhất trong đám đã khó, truyền lại ty thể đẹp trai nhất trong quá trình tiến hoá lâu dài còn khó hơn...

Gene đẹp trai của cậu trải qua mấy trăm ngàn năm mà chưa tuyệt chủng, sao cậu có thể phụ lòng món quà của bọn họ?

Hơn nữa, cậu đã có ngoại hình xuất sắc lẫn đầu óc thông minh, nếu tới hát hò nhảy múa cậu cũng điêu luyện, vậy đám đồng đội phế vật của cậu nên xấu hổ xuống mồ luôn đi ha.

Cậu luôn muốn chừa cho người khác con đường sống đó.

Bạn học Tiểu Khương mượn sắc giết người, lời lẽ hùng hồn, khiến cho Thịnh Chi Tầm rất chi là chấn động.

Thịnh Chi Tầm debut năm 20 tuổi, đến nay đã 27 tuổi, 7 năm nay không ngày nào được thảnh thơi. Fans luôn ca tụng anh mãi mãi là một idol hoàn hảo không tì vết, nhưng fans không biết được rằng, anh đã từng đánh đổi bao nhiêu để có được sự hoàn hảo này.

Đồng hồ báo thức đặt 6 giờ, vậy thì anh sẽ đúng chính xác 5 giờ 59 phút mở mắt ra. Lúc ra ngoài phải bước chân trái trước, lúc về nhà vào chân phải trước, nếu bước sai thì lùi ra ngoài cửa bước lại vào trong. Trên sân khấu còn hơn thế nữa, mỗi lực độ động tác cho đến điều chỉnh biểu cảm, thậm chí đến lúc số lần thở dốc của ending pose, Thịnh Chi Tầm đã từng chuyên tâm tập luyện trước gương.

Bởi vậy, khi Thịnh Chi Tầm đi ngang nhà vệ sinh nam, nghe thấy trong đó phát ra bài hát của mình, người theo chủ nghĩa hoàn hảo như anh tất nhiên không chịu nổi lạc tone, lập tức đẩy cửa bước vào.

Nhưng chủ nghĩa hoàn hảo của anh trước mặt idol bán thời gian Tiểu Khương, đúng là sang chấn tâm lý.

Thịnh Chi Tầm hỏi: "Nhóm các cậu tên gì?"

Khương Lạc Thầm cảnh giác: "Thầy Thịnh, thầy hỏi tên nhóm tôi làm gì, đừng nói là vì tôi hát bài của thầy không đúng tone, thầy muốn méc phụ huynh... À không đúng, người đại diện nha?

Thịnh Chi Tầm bực mình: "Làm nghệ sĩ không nên phụ lòng fans, nhảy không đẹp thì đi tập, hát không hay thì đi học. Lúc tôi vừa debut, nếu ban ngày ở phòng thu có một note hát không chuẩn, vậy buổi tối chắc chắn sẽ quay lại phòng thu nói thầy ghi âm thu lại cái mới."

"Vậy có trả tiền tăng ca không?"

"......Sao cơ?"

Tâm hồn của bạn học Tiểu Khương như keo dán sắt với đa số người lao động giai cấp vô sản: "Thầy Thịnh, đêm hôm thầy gọi người thu âm giúp thầy thu lại, đâu thể bắt người ta làm không công đâu ha?"

"..............." Thịnh Chi Tầm bị cậu hỏi ngớ cả người, bỗng nhiên nghe lời Tiểu Khương đi suy xét rốt cuộc đã trả tiền tăng ca cho thầy thu âm hay chưa, tiền tăng ca đúng là công ty phụ trách, không phải tôi—-- Đợi đã, tôi nói nhiều như vậy rồi, mà sao cậu chỉ quan tâm mỗi tiền?

"Nếu không thì sao?" Khương Lạc Thầm nhìn cặp mắt xanh sâu thẳm của anh, nói rất rõ ràng: "Không lẽ tôi làm vì đam mê hả, tất nhiên là vì tiền rồi."

Thịnh Chi Tầm: ".......you are so honest."

"Thank you." Khương Lạc Thầm cười rộ lên, mắt cong cong trông rất đẹp, "Cơ mà so với nhan sắc và trí tuệ của tôi, trung thực chỉ là ưu điểm nhỏ không đáng kể."

Thịnh Chi Tầm, thầy Thịnh - xứng đáng đứng đầu trong giới, mục tiêu phấn đấu của tất cả nam ca sĩ, trăm triệu đại ngôn trong tay, vũ đạo hoàn hảo không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào - từ bỏ việc thông não cho nam idol flop không biết từ đâu chui ra.

Nếu thời gian có thể tua lại năm phút trước, Thịnh Chi Tầm chắc chắn sẽ không đẩy cửa nhà vệ sinh nam.

Lệch tone thì lệch tone đi, Khương Lạc Thầm hát bài của anh chỉ làm anh nhức tim, Khương Lạc Thầm nói chuyện với anh làm anh càng nhức não!

Thịnh Chi Tầm lười nói thêm câu nào nữa, mặt mày ủ ê đi ra ngoài.

Khương Lạc Thầm vội vàng la lên: "Thầy Thịnh, tạm—----"

Từ sau còn chưa bật thốt ra, Thịnh Chi Tầm đột nhiên quay bước mở cửa trở lại.

Khương Lạc Thầm:?

Thịnh Chi Tầm đến trước mặt Khương Lạc Thầm lần nữa, đứng đó, bất thình lình giơ hai tay về phía cậu.

Khương Lạc Thầm:??

Động tác của Thịnh Chi Tầm quá nhanh, nhanh đến nỗi Khương Lạc Thầm né không kịp—---- Chỉ thấy hai tay Thịnh Chi Tầm sờ cổ áo đồng phục cậu, sau đó kéo nhẹ một cái, điều chỉnh cái áo thun không biết lệch từ khi nào về chính giữa.

Khương Lạc Thầm:???

Thịnh Chi Tầm trông thấy người của Khương Lạc Thầm hoàn hảo không khiếm khuyết gì, áo thun đứng bằng phẳng, cuối cùng cũng thở phào một hơi, quay người bước ra ngoài không luyến tiếc.

Khương Lạc Thầm: "-----biệt."

Sao đó giờ chưa có ai từng nói Thịnh Chi Tầm ám ảnh cưỡng chế hoàn hảo vậy.

—--------------------------

Khương Lạc Thầm đã về đến phòng nghỉ.

Tầm mắt Cố Vũ Triết ngay lập tức nhắm vào cậu: "Cậu đi vệ sinh sao mà lâu thế?"

Khương Lạc Thầm tất nhiên không dám nói mình gan to bằng trời chạy tới phòng nghỉ cao cấp, còn gặp được tiền bối đỉnh lưu. Cậu không chớp mắt đáp: "Vệ sinh di động đông người quá, tôi xếp hàng lâu ơi là lâu."

Nét mặt cậu ngây thơ quá chừng, kết hợp với khuôn mặt ngoan ngoãn và cặp mắt long lanh ngập nước đánh lạc hướng, quả nhiên Cố Vũ Triết không nghi ngờ cậu.

Cậu đang muốn về chỗ ngồi của mình, Cố Vũ Triết tự dưng gọi lại: "Đợi đã."

Bạn học Tiểu Khương dừng bước.

Cố Vũ Triết đứng dậy bước tới, quét cậu từ trên xuống dưới, đột nhiên quay đầu nói với chị Phùng: "Tiểu Phùng, cô đi tìm stylist, áo thun cậu ta bình thường quá, bảo stylist cắt rộng cổ áo ra, không cần cắt bằng nhau, tuỳ tiện chút, tốt nhất là nghiêng qua đây, lộ xương quai xanh."

Khương Lạc Thầm lỡ mồm thốt ra: "Không bằng nhau???"

Cố Vũ Triết thấy cậu phản ứng mạnh như vậy, cau mày: "Cậu có ý kiến?"

"Ông chủ, tôi có thể có ý kiến hả?"

"Không thể."

Khương Lạc Thầm: "......."

Được thôi, cắt thì cắt, dù gì có bệnh OCD cũng không phải cậu.

Tốc độ của stylist rất nhanh, cầm cây kéo to xẹt một cái đã cắt sửa áo thun của Khương Lạc Thầm xong xuôi. Không chỉ chỉ mỗi cắt rộng cổ áo, mà Cố Vũ Triết đứng bên cạnh còn chỉ đạo cắt mấy lỗ nhỏ rải rác trên mặt trước lẫn sau. Lúc mặc lên người rồi, những lỗ nhỏ ấy lờ mờ lộ ra da thịt, kiểu lộ như không lộ, che như không che.

Khương Lạc Thầm nhìn mình trong gương, ngại ngùng nói: "Tôi lộ nhiều vậy chắc không bị sen sọt đâu ha."

Cố Vũ Triết: "..........Cậu vui tính thật." Anh nghiêng đầu dặn dò chị Phùng, "Tiểu Phùng, nhớ lấy, sau này trong nước có buổi công chiếu phim điện ảnh nào tự xưng phim hài nhưng nhạt nước ốc, kêu Khương Lạc Thầm tham dự hộ tôi."

Trong lòng bạn học Tiểu Khương nghĩ, lời của sếp khiến cậu càng nghe càng ngu người, rốt cuộc là đang khen cậu hay nói kháy cậu vậy ta.

Khương Lạc Thầm được thay trang phục đẹp quay về bên cạnh Văn Quế, Văn Quế trông thấy áo thun bị cắt rách tả tơi còn lộ thịt của cậu, vẻ mặt hơi khó coi.

Bạn học Tiểu Khương hoàn toàn chưa phát hiện ra, chống nạnh đắc ý xoay một vòng trước mặt Văn Quế, khoe khoang bộ quần áo mới được "thiết kế riêng".

"Sao hả, gợi cảm đúng không?" Khương Lạc Thầm nói, "May mà đoạn thời gian này tôi tập luyện chăm chỉ, cơ bụng sắp thành hình rồi, không thì ốm nhão nhẹt khó mà có cửa hút fans."

Văn Quế nhìn chằm chằm vào làn da lộ ra dưới khe hở, thấp giọng đáp: "Hút fans thì không chắc, nhưng khá là hút tôi."

Khương Lạc Thầm câm nín trong giây chốc, hỏi giọng trầm trọng: "Quế Quế Tử, cậu nói thật cho anh, có phải cậu bị bệnh gì khó trị, rất cần nam nam song tu mới chữa được không?"

Nếu không thì sao cứ nói đôi ba câu là đòi 1 cậu thế.

Văn Quế nhướng mày: "Không phải công ty định cho bọn mình hướng đi mới à, đây chỉ là hình tượng của tôi."

Ờm... Nói đến hướng đi mới của nhóm nhạc này, Khương Lạc Thầm phàn nàn ba ngày ba đêm chưa dứt.

Tên trước kia của nhóm bọn họ là "Hot Boys 101", ba con số phía sau đọc là "một không một". Nhưng từ khi tái thành lập nhóm, hai số này đọc như thế nào, Cố Vũ Triết riêng biệt mở cuộc họp kêu gọi toàn công ty thảo luận.

(Nội tâm bạn học Tiểu Khương belike: Có chút chuyện nhỏ như kiến mà cũng rảnh mở họp hả?)

Lúc đó, tên nhóm kết hợp của bọn họ có ba cách đọc:

Thứ nhất, đọc là "một không"

Thứ hai, đọc là "mười"

Thứ ba, đọc là "ten". harry potter fanfic

Toàn công ty tiến hành bỏ phiếu nặc danh, kết cục bỏ phiếu hiện lên ba kết quả ngang tài ngang sức.

Cuối cùng, Cố Vũ Triết với thân phận tổng giám đốc, đánh nhịp quyết định tên nhóm.

—--------- "Hot Boys one-zero".

(Nội tâm bạn học Tiểu Khương beliek: Cười ẻ, chọn ra ba cái cho đã xong không dùng, nhân viên cuộc họp này cũng nhiệt huyết quá rồi đó.)

Hiện tại bất kể nhóm nam hay nhóm nữ, lúc tự giới thiệu bản thân luôn phải làm một động tác nhóm cố định, động tác nhóm bọn họ là hai tay bắt chéo trước ngực, tay trái giơ 1, tay phải giơ 0.

Động tác tay này cũng do Cố Vũ Triết quyết định.

Mỗi lần bạn học Tiểu Khương làm cử chỉ tay muốn đội quần này, sẽ cảm thấy sếp Cố còn hề hước hơn cậu nhiều.

Và ngày hôm nay, bạn học Tiểu Khương với thân phận leader, mang theo động tác mới, thành viên mới, lần nữa trở lại sân khấu sau một thời gian dài vắng bóng.

Lần này ở hàng ghế khán đài, không phải là cựu học sinh nhân lúc kỷ niệm thành lập trường ngồi lướt điện thoại; không phải đám người nhân viên văn phòng xếp hàng để nhận sample mỹ phẩm lúc diễn ở trung tâm thương mại; không phải nhóc con la làng đòi ultraman biểu diễn...

Lần này, là khán giả chân chính.

Hơn nữa trong những khán giả này, sẽ có bao nhiêu người đổ gục trước màn trình diễn của cậu, trở thành fans của cậu đây?

"Thôi được, gần đến giờ rồi, tất cả thành viên trong nhóm xếp thành một hàng, đi theo Tiểu Phùng đứng bên hông sân khấu." Khi cách thời gian biểu diễn còn 20 phút cuối cùng, Cố Vũ Triết rốt cuộc cũng buông ipad công việc xuống.

Chị Phùng trợ lý toàn năng đứng lên đi cùng staff hội nhạc, dẫn theo mười thành viên của Hot Boys ra ngoài sân khấu.

Màn trình diễn trước vừa kết thúc, khách mời là một ca sĩ nữ kỳ cựu hát ballad, thắt bím tóc, mặc váy dài, có giọng hát khàn đặc, được ca tụng như tàu điện ngầm tuyến số 1 của thủ đô mãi không chen chân lên được.

Trong không khí dường như còn tràn ngập trong giọng hát uể oải của cô.

Đám người chen chúc, vì đề phòng đi lạc, chị Phùng yêu cầu tất cả thành viên của Hot Boys người sau để tay lên vai người trước, xếp thành hàng tàu nhỏ giống như mấy bạn nhỏ mẫu giáo. Khương Lạc Thầm là nhóm trưởng nên đứng đầu tiên, sau lưng cậu là Văn Quế, giơ tay đặt nhẹ lên bả vai cậu.

Khương Lạc Thầm cảm nhận được lòng bàn tay Văn Quế nóng rực, hỏi hắn: "Cậu hồi hộp lắm à?"

Văn Quế: "Tôi không có."

"Đừng lừa người nữa." Bạn học Tiểu Khương hoàn toàn không tin, cậu vòng tay ra sau đặt lên bắp tay Văn Quế, nhân tiện bóp bóp cánh tay cứng rắn của hắn: "Cậu xem đi, chỗ này của cậu cứng rồi!"

(Thầy kiểm duyệt Tấn Giang: chỗ này là hai vị idol kính nghiệp đang thảo luận về cơ bắp cứng đờ trước khi lên sân khấu, xin đừng khoá nhầm)

Văn Quế: "......"

Khương Lạc Thầm chậc chậc: "Nam nhân, tuy rằng miệng nói dối, nhưng cơ thể lại rất thành thật sao."

Văn Quế: "..........."

Khương Lạc Thầm vừa dứt lời, Cố Vũ Triết đang đi bên cạnh hàng ngũ đột nhiên quay đầu lại, nhìn thanh niên bằng ánh mắt cảnh cáo.

"Khương Lạc Thầm, nếu cậu thích nghiên cứu cơ thể người khác cứng hay không cứng đến vậy, thì đừng ở trong nhóm nhạc nữa, đi làm thầy massage đi." Cố Vũ Triết dừng hai giây, nói tiếp: "Không biết chừng trên thế giới này ngoài massage khiếm thị, còn có massage người câm."

—----------

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học Tiểu Khương: Nhắc nhở nhẹ, hông phải bài nào tui cũng hát lạc tone nha, tại mấy bài của thầy Thịnh bài nào cũng cao hết!

(Súp gà cho tâm hồn của Tiểu Khương hôm nay: Muốn sống với lương tâm thì phải đổ thừa người khác nhiều, tự trách bản thân ít)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.