Thế giới này đó giờ làm gì có bán thuốc hối hận.
Cho dù có bán đi chăng nữa, Cố Vũ Triết sẽ không bán cho Khương Lạc Thầm.
Cứ như vậy, Khương Lạc Thầm chỉ có thể khóc thút thít chấp nhận sự sắp xếp của trường học, đến khu sở thú hoang dã cách nội thành tận 60km để báo cáo.
Đinh lớn Đinh bé chạy đến an ủi cậu ngay lập tức: "Lạc Lạc, tục ngữ nói đúng, trong cái rủi có cái may..."
Khương Lạc Thầm tức tối hỏi: "Vậy anh quăng cái may này cho hai đứa nhé, hai đứa có muốn không hả?"
Đinh lớn Đinh bé tất nhiên chê. Đơn vị thực tập của bọn họ là cái sở thú cũ kỹ Tây Trực Môn kia, nội dung công việc là soát vé vào cổng, vừa không cần hốt phân cho voi, cũng không bị chuột túi đấm sấp mặt. Mỗi ngày đúng 6 giờ đóng cửa, đóng xong còn có thể đi lượn vài vòng ở mấy khu trung tâm thương mại lớn kế bên, không biết được bao nhiêu bạn học hâm mộ nữa.
Còn đơn vị thực tập của Khương Lạc Thầm lại quá xa, mỗi ngày chạy đi chạy lại ký túc xá không thiết thực cho lắm, trường học bèn sắp xếp cho tất cả thực tập sinh ở ký túc xá tạm thời bên kia. Đàn chị trước bọn họ mấy khoá nói cho bọn họ biết, điều kiện của ký túc xá tạm thời đó cực kỳ kém, giường trên giường dưới thông nhau ghép thành một cái giường lớn, 32 người cùng một phòng, trong phòng lúc nào cũng tràn ngập một mùi hôi chân.
Người như Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-lam-idol-ban-thoi-gian/3078072/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.