Lần cuối hai người gặp mặt đã cách đây hơn một tháng, thú thật Khương Lạc Thầm làm gì nghĩ đến cậu và Lâm Vị Nhiên sẽ gặp lại nhau ở đây.
Lần sau có chơi game "Trong vườn bách thú có cái gì" với đám bạn, nếu người khác nói "con hổ", "sư tử", "con voi", cậu mà nói "Lâm Vị Nhiên" thì chắc chắn sẽ bùng choáy luôn.
Khương Lạc Thầm: "Lâm..." Cậu ngắt ngứ vì không biết nên xưng hô với Lâm Vị Nhiên như thế nào. Nếu như gọi 'đạo diễn Lâm' thì có xa lạ quá không nhề? Còn nếu mà gọi là 'anh Lâm' thì hình như chưa thân đến mức ấy nhỉ. Cậu bèn đổi cách xưng hô mà người người trong giới đều dùng, "Thầy Lâm, sao thầy lại ở đây?"
Lâm Vị Nhiên bật cười. Da của anh rất trắng, thêm đôi má gầy hốc hác lại càng tô thêm điểm cho cặp mắt sâu thẳm kia. Với một người có vẻ bề ngoài như vậy, dù cho nhìn ai cũng giống như nhìn người yêu 'mà không có được' từ kiếp trước một cách thâm tình.
Lâm Vị Nhiên: "Tôi đến để phác hoạ." Anh ta nói đoạn lại nhìn về quyển sổ đang trong tay của Mông Hách, "Có thể trả lại cho tôi được chưa?"
Sắc mặt của Mông Hách tệ cực, hắn ném trả cuốn sổ lại luôn.
Khương Lạc Thầm cũng nhận ra Lâm Vị Nhiên vẽ mình. Mặt cậu vốn đã trát xi măng nên chẳng thấy ngượng ngùng chút nào, thậm chí còn vui vẻ quấn lấy Lâm Vị Nhiên, hỏi anh ta có thể tặng bức tranh cho cậu không.
Tranh vẽ của mình được người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-lam-idol-ban-thoi-gian/2658951/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.