Chương trước
Chương sau
Sau khi Bạch Đồ và Vân Dã thành hôn từng trở về Côn Luân Sơn một lần, tế bái Tiên Quân Côn Luân.
Khi đó còn chưa mang thai Tiểu Mao Đoàn, hai người dẫn theo Tiểu Hôi Cầu, không dùng chút pháp thuật, một đường ngồi xe dạo chơi, tốn khoảng hai tháng mới tới chân núi Côn Luân.
Tuyết trên núi Côn Luân trải dài nghìn dặm, đường lên núi vô cùng khó đi. Cũng may tu vi họ không kém, đi bộ lên núi xem tuyết.
Tiểu Hôi Cầu tu luyện mấy tháng còn là Tiên Thân, đi lên núi tất nhiên không khó. Nhưng Vân Dã cưng chìu bé, sợ bé mệt mỏi nên tìm lại cái túi nhỏ từng đựng nguyên thân Bạch Đồ, bỏ thỏ xám nhỏ vào trong đeo trước ngực.
Tiểu Hôi Cầu chưa từng thấy qua núi tuyết liền hưng phán lộ đầu ra từ miệng túi: "Đây là nơi cha lớn lên sao?"
Vân Dã nói: "Đúng vậy, con thích nơi này không?"
"Thích ngao!"
Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn một lớn một nhỏ, chỉ cười cười không nói.
Y không phải người của thế giới này, lúc y xuyên tới đây Tiên Quân Côn Luân đã quy tiên, lại nói tới y cũng không tới núi Côn Luân mấy lần. Nhưng y không có không chút cảm tình gì với núi Côn Luân. Trái lại từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đều làm cho y cảm thấy quen thuộc hoài niệm, thật giống như y từng ở đây mấy trăm năm.
Bạch Đồ vẫn luôn coi đó là ảnh hưởng nguyên chủ để lại.
Y trở thành Tiên Quân Chiêu Hoa quá lâu, có đôi khi y gần như cảm thấy mình có lẽ chính là Chiêu Hoa thật sự. Nhưng y thật sự nhớ rõ cuộc sống của mình ở thế giới thực, cũng nhớ rõ đây thực sự chính là một thế giới trong sách.
Vấn đề này từng quấy nhiễu y rất lâu, cuối cùng không đạt được kết luận nên Bạch Đồ dứt khoát không nghĩ thêm nữa.
Đã qua nhiều năm như vậy y sớm không còn có suy nghĩ muốn trở về nữa.
Dù sao hiện tại nơi này mới là nhà của y.
Mãi đến khi hoàng hôn họ mới tới Tiên Phủ năm đó Tiên Quân Côn Luân tu hành.
Đi qua kết giới Tiên Quân Côn Luân thiết lập, một cao điện nguy nga sừng sững trên đỉnh núi tuyết, bên trong có động thiên.
Vân Dã lần đầu tới nơi này không khỏi ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt: "Con rốt cuộc hiểu rõ vì sao Tiên Quân Thanh Huy tu kiến Vô Nhai Cốc thành dáng vẻ đó. Như vậy xem ra thành Lâm Uyên thực sự không đủ nhìn."
Bạch Đồ bật cười.
Tu sĩ thông thường thường trọng thanh tu, nhưng Tiên Quân Côn Luân không như vyaaj. Mặc dù không sa vào hưởng lạc nhưng Tiên Quân Côn Luân cũng không làm khổ bản thân, dùng lời của người chính là: "Tu hành không phải là vì sống tự tại sao, rõ ràng có cơ hội lại muốn sống khổ
cực, đó là người ngu."
Lúc Tiên Quân Côn Luân quy tiên cũng không để lại di thể, trong Tiên Phủ chỉ có mộ chôn y quan, ba người đi tới trước mộ tế bái.
Bạch Đồ quen thuộc dâng hương, quay đầu lại thấy Vân Dã vẫn đang quỳ gối trước mộ lải nhải gì đó cùng với vị 'sư tổ' chưa từng gặp mặt này.
Đợi tới khi bọn họ rời khỏi mộ thì sắc trời đã tối.
Hôm nay dù thế nào cũng không thể xuống núi, chỉ có thể ở trong tiên phủ.
Bạch Đồ quen thuộc với mọi thứ trong Tiên Phủ, cùng Vân Dã và Tiểu Hôi Cầu đến phòng Tiên Quân Chiêu Hoa ở.
Tuy nơi này đã lâu không có ai ở nhưng pháp thuật Tiên Quân Côn Luân để lại vẫn còn, trong Tiên Phủ bốn mùa biến hóa ngày đêm luân chuyển, tất cả vẫn như cũ. Ngay cả bày biện trong phòng cũng không khác trong trí nhớ Bạch Đồ bao nhiêu.
Dỗ Tiểu Hôi Cầu ngủ xong Bạch Đồ rón rén ra cửa, Vân Dã ngồi trong viện vẫy vẫy tay với y: "Tới đây."
Bạch Đồ tới ngồi xuống bên cạnh hắn, không nói gì.
Vân Dã đột nhiên hỏi: "Đang nghĩ gì?"
Bạch Đồ hoàn hồn lắc đầu: "Không có."
Vân Dã cười nói: "Ở chung với người lâu như vậy, nếu ngay cả người có tâm sự con cũng không nhìn ra, vậy con là một phu quân quá tệ."
Vân Dã xưng hô với Bạch Đồ rất tùy tính, phần lớn thời gian đều quen gọi sư tôn như trước kia, đôi khi lại gọi Tiểu Bạch, Nhuyễn Nhuyễn, lúc không đàng hoàng chính là phu nhân, Ma Hậu.
Gần đây còn thích ở trên giường ép Bạch Đồ gọi hắn là phu quân, không gọi sẽ không cho, không ép người tới đỏ bừng mắt là không được.
Mấy lần Bạch Đồ kháng nghị không có kết quả cũng chỉ có thể tùy hắn.
Bạch Đồ cũng không có tâm sự gì.
Lần này y trở về, tâm trạng hoàn toàn khác với quá khứ
Có lẽ là đột phá Vô Tình Đạo, tình nghĩ sư đồ trong lòng y và Tiên Quân Côn Luân cùng ký ức khi nhỏ đều xuất hiện trong đầu. Lần trở lại chốn cũ này khiến y buồn bã vô cớ.
Không ngờ tới lại để cho Vân Dã nhìn ra.
Chuyện liên quan tới xuyên qua, Bạch Đồ vẫn luôn không biết nên giải thích thế nào với Vân Dã nên chưa bao giờ nhắc tới.
Y nghĩ nghĩ nói: "Con đi với ta tới một nơi đi."
"Vâng."
Hai người đi tới trước sơn động bí mật ở phía sau núi.
Nơi này là nơi Tiên Quân Côn Luân bế quan cũng là nơi người quy tiên.
Tiên Quân Côn Luân sống mấy nghìn năm, tu vi cao thâm khó lường, không ai có thể với tới, theo lý sẽ không quy tiên sớm như vậy. Nhưng có lẽ là thiên đạo định trước, đối phương cũng dự liệu được vận mạng của mình nên bắt đầu thu đồ đệ trong mấy trăm năm gần đây. Ở trong trí nhớ của Bạch Đồ, trước khi Tiên Quân Côn Luân quy tiên, phần lớn thời gian đều ở trong sơn động này.
Bạch Đồ đẩy cửa đá sơn động ra, quay qua nói với Vân Dã: "Ở đây chờ ta, một mình ta vào là được rồi."
Vân Dã hơi lo lắng nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu.
Bạch Đồ một mình đi vào sơn động.
Bày trí trong động đơn giản, chỉ có giường đá giản dị dùng cho đả tọa luyện công. Trên vách đá viết đầy kinh văn và cuộc đời của Tiên Quân Côn Luân.
Bạch Đồ quỳ xuống bên giường đá, thở dài một tiếng vô cùng nhỏ: "Sư tôn a..."
Thanh âm y rơi xuống, trong động đột nhiên cuốn lên gió nhẹ. Dưới cơn gió lay động Bạch Đồ đột nhiên buồn ngủ. Y tựa lên giường đá mơ mơ màng màng thiếp đi.
Chỉ chốc lát sau đột nhiên Bạch Đồ nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Bạch Đồ mở mắt, trong bóng tối mênh mông có ánh sáng rọi xuống chiếu sáng một chỗ bên cạnh y.
Có hai người một đứng một ngồi, trên tay người đứng đang bế một con thỏ nhỏ đang hấp hối.
Người ngồi xếp bằng râu tóc bạc trắng, dung mạo người đó vẫn còn trẻ, chính là Tiên Quân Chiêu Hoa.
"Căn cốt con thỏ này tốt, linh thức đã mở. Nó trở lại với con nói rõ nó có cơ duyên. Để lại đi, có thể tu luyện thành người không thì phải nhìn chính nó."
"Còn tên... Bạch thỏ, Bạch Đồ, kêu Bạch Đồ đi."
"....Chỗ nào tùy ý, nghe rất hay."
Khu vực đó đột nhiên tối sầm lại, tia sáng rơi xuống chỗ phía trước cách Bạch Đồ không xa.
Bạch Đồ đi theo.
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác trước, một đứa bé năm sáu tuổi đứng đó, ánh sáng tỏa ra bốn phía, đôi tai thỏ phấn khích lắc lư.
"Sư tôn, con biến thành người!"
Tiên Quân Côn Luân nhéo nhéo lỗ tai y, cười: "Giấu kỹ tai thỏ của con rồi nói, sách, một trăm năm mới tu thành người, thỏ nhỏ ngốc."
Đứa bé dậm chân, đôi mắt đỏ vô cùng kiên định: "Con sẽ phi thăng! Con sẽ không làm sư tôn mất mặt!"
"Tốt, không mất mặt." Tiên Quân Côn Luân xoa đầu y, nắm tay y đi về phía trước: "Đi ăn cơm, tối nay kêu Tuân Dịch cho con thêm hai củ cà rốt!"
Tia sáng lại đổi chỗ, Bạch Đồ lúc thiếu niên nằm trên giường ngọc băng, trên người loang lổ vết máu.
Tiên Quân Côn Luân đứng trước giường lắc đầu thở dài.
"Đây là lần thứ mấy rồi, không độ được Lôi Kiếp cũng được, có vi sư và sư huynh con che chở, phi thăng có gì tốt?"
"Con không cam tâm... rõ ràng sư tôn và sư huynh đều có thể, vì sao chỉ có con..."
"Mạng con có kiếp, chú định cửu tử nhất sinh, tội gì làm khổ bản thân?"
Chùm sáng lại thay đổi, Tiên Quân Côn Luân trong động phủ bế quan, Tuân Dịch quỳ gối trước Tiên Quân Côn Luân.
"Sư tôn, người thật sự để cho Tiểu Bạch sửa tu Vô Tình Đạo? Nó căn bản không thích hợp..."
"Con cho rằng ta không biết?" Tiên Quân Côn Luân lắc đầu thở dài: "Mỗi lần độ kiếp đều thương gân động cốt, giờ ta còn có thể bảo hộ nó, nhưng sau này làm thế nào? Này là số mạng của nó, cũng là lựa chọn duy nhất của chúng ta."
"...Thời gian của ta không còn nhiều lắm."
Hai ba chùm sáng nhanh chóng thay đổi, giống như vô số mảnh vụn ánh sáng chiếu rọi những gì y đã quên mất.
Y dưới sự trợ giúp của Tiên Quân Côn Luân sửa tu Vô Tình Đạo, thuận lợi vượt qua Lôi Kiếp, trở thành Tiên Quân Chiêu Hoa.
Sau khi y phi thăng không lâu Tiên Quân Côn Luân quy tiên ở núi Côn Luân.
Màn ảnh vỡ nát trước mặt Bạch Đồ, chỉ còn lại bóng tối vô tận.
Bạch Đồ cúi đầu, một giọt nước mắt từ trên mặt y rơi xuống.
"...Khóc cái gì."
Đột nhiên phía trước Bạch Đồ sáng lên lần nữa, một bóng người đi ra.
Chính là Tiên Quân Côn Luân nhưng lại không quá giống.
Gương mặt đó giống như đúc trong trí nhớ Bạch Đồ, nhưng một đầu tóc bạc của Tiên Quân Côn Luân đã biến mất thay vào đó là mái tóc đen ngắn gọn gàng.
Bạch Đồ: "..."
Y còn đang mơ sao?
Tiên Quân Côn Luân đi tới trước mặt Bạch Đồ, không chút khách khí nhéo mặt y: "Biểu tình gì vậy, thấy sư tôn không biết nói gì sao?"
"Sư, sư tôn..." Bạch Đồ nghi hoặc hỏi: "Không phải người đã chết rồi sao?"
Tiên Quân Côn Luân nhíu mày: "Phi phi phi, nói gì vậy muốn nguyền rủa ta chết hả?"
"Như vậy là..."
Tiên Quân Côn Luân: "Không biết giải thích với con thế nào, tốt nhất là con đi theo ta tới đây."
Hắn nói xong, ánh sáng phía sau lưng bao phủ thân ảnh hai người.
Lúc Bạch Đồ mở mắt lần nữa thì trước mắt chính là cảnh tượng đông nghịt đã lâu không thấy.
Mặt trời rực rỡ trên đường, dưới tàng cây bạch quả hai bên đường là lá rụng vàng rực, Bạch Đồ chớp mắt mờ mịt nhìn người bên cạnh.
Bọn họ đang ngồi trong một quán cà phê ven đường.
.... Quán cà phê?
Tiên Quân Côn Luân thuần thục dùng muỗng khuấy rồi nhấp một hớp cà phê, nói: "Chuyện chính là như con thấy đấy."
Bạch Đồ: "???"
Tiên Quân Côn Luân khụ khụ lo lắng nói: "Hẳn là con biết thế giới chúng ta sống không phải là thế giới thực, nơi này mới đúng."
Bạch Đồ: "Biết."
Tiên Quân Côn Luân: "Thực ra cái sơn động vi sư bế quan chính là con đường xuyên qua thế giới thực và thế giới kia, sau khi nhận con làm đồ đệ ta mới phát hiện."
Bạch Đồ nói: "Cho nên...con từ nơi này đi vào thế giới kia cũng là sư tôn..."
"Không được ngắt lời ta." Tiên Quân Côn Luân dạy dỗ y, nói: "Ai nói con là từ nơi này đi tới thế giới kia? Con vốn chính là người của thế giới kia."
Tiên Quân Côn Luân: "Thế giới kia của chúng ta hình thành từ một quyển sách, nội dung quyển sách đó tin chắc con đã biết."
"Trong sách đã định trước con sẽ phi thăng bởi Vô Tình Đạo, cuối cùng sẽ bị tiểu tử gọi là Vân Dã giết chết. Trước ta biết được chuyện này liền thử thay đổi. Ta nghĩ chỉ cần con không phi thăng nhờ Vô Tình Đạo, lấy tính cách của con hẳn sẽ không đi tới kết cục như vậy. Nhưng kết quả con đã thấy."
"Con không tu Vô Tình Đạo thì không thể phi thăng. Nhưng quy tắc trong quyển sách kia làm con không ngừng thử độ kiếp, nhận hết đau khổ, thậm chí suýt nữa mất mạng."
"...Cho nên ta nghĩ biện pháp khác."
Bạch Đồ hiểu: "Người mang con tới đây?"
Tiên Quân Côn Luân: "Năng lực của ta chỉ đủ để cho con ở lại thế giới này hai mươi năm, ta phong ấn trí nhớ của con để con lớn lên ở nơi này. Thời gian vừa đến con đương nhiên sẽ trở lại thế giới kia. Ảnh hưởng Vô Tình Đạo lưu lại có thể phai mờ trong hai mươi năm qua, con vẫn là con, không còn là Tiên Quân Chiêu Hoa tuyệt tình đoạn niệm trước đó nữa."
Bạch Đồ vẫn không hiểu: "Vậy tại sao... con sống hai lần?"
"Còn dám hỏi?!" Tiên Quân Côn Luân vỗ ly xuống, tức giận nói: "Con có biết vì để cho con sống lại vi sư tổn hao bao nhiêu tu vi không, nhắc lại liền làm ta tức giận!"
Có vẻ là hồi ức không tốt, Tiên Quân Côn Luân thổi râu trừng mắt tức giận nói: "Hơn nữa lúc thi pháp tiểu ma đầu cách con quá gần, không cần thẩn mang cả hai về quá khứ, ta tưởng rằng là chuyện xấu. Ai ngờ trời xui đất khiến...."
Mắt Bạch Đồ khẽ động, cười cười: "Đích thật là trời xui đất khiến, nếu không như vậy cũng sẽ không có con và Vân Dã hôm nay."
Bạch Đồ: "Đa tạ sư tôn."
Tiên Quân Côn Luân khoát khoát tay: "Không cần tạ ơn, đời này ta cũng chỉ thu hai đồ đệ các con, còn không hy vọng các con tốt sao?"
Bạch Đồ nghĩ nghĩ lại hỏi: "Sau này sư tôn có tính toán gì không?"
"Còn có thể có tính toán gì, dù sao thế giới kia cũng là sân nhà của các con, không liên quan tới ta." Tiên Quân Côn Luân tựa lưng vào ghế, thoải mái duỗi người: "Ta tu hành một đời không phải vì sống thoải mái sao, nơi này an bình tĩnh lặng, cuộc sống không biết tốt hơn thế giới kia bao nhiêu lần, ngốc mới trở lại."
Bạch Đồ trầm mặc: "...Đây là lý do người ngụy trang bản thân quy tiên?"
Tiên Quân Côn Luân khụ khụ không trả lời.
Một hồi sau Tiên Quân Côn Luân nói: "Được rồi, thấy hiện tại các con sống rất tốt, vi sư có thể yên tâm. Vốn không định nói mọi chuyện cho con, ai kêu con hôm nay vừa vặn chạm phải thông đạo thời không nên ta dứt khoát hiện thân gặp con, tránh con thỏ nào đó lén khóc vì ta."
Tai Bạch Đồ đỏ lên: "Con...con không có."
Tiên Quân Côn Luân cười cười, đứng lên: "Sao, còn không định trở về thì tình nhân của con sẽ chờ tới sốt ruột đấy."
Bạch Đồ đột nhiên có chút không muốn: "Sau này còn có thể gặp người không?"
"Đương nhiên có thể." Tiên Quân Côn Luân ung dung nói: "Thông đạo không đóng lại, con có thể tới đây bất cứ lúc nào. Chỉ là đi qua lối đi đó cần tu vi vô cùng cường đại, chỉ bằng trình độ của con và Ma Quân nhà con bây giờ còn kém xa."
"Thỏ nhỏ ngốc, trở lại tiếp tục tu luyện đi."
Tiên Quân Côn Luân nói xong ánh sáng đột nhiên xuất hiện nuốt hết Bạch Đồ.
Lúc y lần nữa mở mắt đã trở về sơn động lúc đó.
Cửa đá sơn động lần nữa mở ra, Bạch Đồ đi ra, liếc mắt đã thấy Vân Dã đang lo lắng chờ ngoài cửa.
Bạch Đồ cười cười với hắn: "Đi thôi, đi về."
Hai người nắm tay rời đi, một hồi sau Vân Dã ôn nhu nói: "Nếu sư tôn muốn tới thăm Tiên Quân Côn Luân, sau này mỗi năm chúng ta đều tới một lần được không?"
Bạch Đồ nói: "Đương nhiên là được, chỉ là..."
"Vâng?"
Bạch Đồ trầm mặc trong chốc lát, phát hiện mình căn bản không biết nên giải thích toàn bộ mọi chuyện thế nào.
....Thôi, vẫn là chờ họ tu hành đủ rồi qua bên kia để Tiên Quân Côn Luân tự mình giải thích cho tiểu tử ngốc này đi.
Thời gian còn dài sẽ có ngày gặp lại.
y quan: quần áo di vật
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.