Sau khi Bạch Đồ và Vân Dã thành hôn từng trở về Côn Luân Sơn một lần, tế bái Tiên Quân Côn Luân.
Khi đó còn chưa mang thai Tiểu Mao Đoàn, hai người dẫn theo Tiểu Hôi Cầu, không dùng chút pháp thuật, một đường ngồi xe dạo chơi, tốn khoảng hai tháng mới tới chân núi Côn Luân.
Tuyết trên núi Côn Luân trải dài nghìn dặm, đường lên núi vô cùng khó đi. Cũng may tu vi họ không kém, đi bộ lên núi xem tuyết.
Tiểu Hôi Cầu tu luyện mấy tháng còn là Tiên Thân, đi lên núi tất nhiên không khó. Nhưng Vân Dã cưng chìu bé, sợ bé mệt mỏi nên tìm lại cái túi nhỏ từng đựng nguyên thân Bạch Đồ, bỏ thỏ xám nhỏ vào trong đeo trước ngực.
Tiểu Hôi Cầu chưa từng thấy qua núi tuyết liền hưng phán lộ đầu ra từ miệng túi: "Đây là nơi cha lớn lên sao?"
Vân Dã nói: "Đúng vậy, con thích nơi này không?"
"Thích ngao!"
Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn một lớn một nhỏ, chỉ cười cười không nói.
Y không phải người của thế giới này, lúc y xuyên tới đây Tiên Quân Côn Luân đã quy tiên, lại nói tới y cũng không tới núi Côn Luân mấy lần. Nhưng y không có không chút cảm tình gì với núi Côn Luân. Trái lại từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đều làm cho y cảm thấy quen thuộc hoài niệm, thật giống như y từng ở đây mấy trăm năm.
Bạch Đồ vẫn luôn coi đó là ảnh hưởng nguyên chủ để lại.
Y trở thành Tiên Quân Chiêu Hoa quá lâu, có đôi khi y gần như cảm thấy mình có lẽ chính là Chiêu Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-duong-thai-cua-tien-ton-bach-tho/1797943/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.