Toàn thân Bạch Đồ cứng đờ, mặt nhanh chóng nóng lên vô thức muốn trốn. Vân Dã nhanh chóng duỗi tay không nói gì cường ngạnh kéo người về. Da dẻ nóng hổi cách y phục nóng hổi truyền tới, Vân Dã ôm Bạch Đồ bình tĩnh nói: "Mới vừa nãy sư tôn đang làm gì vậy?" Bạch Đồ: "Không, không có..." Vân Dã nghiêng đầu, ý cười trong mắt sâu hơn: "Sao không có, con mới thấy mà." Sắc mặt hắn tự nhiên tay lại không chút an phận không ngừng có những động tác nhỏ chiếm tiện nghi, dáng vẻ nghiễm nhiên không chút sợ hãi như bắt được nhược điểm của Bạch Đồ. Nhiệt độ trên mặt Bạch Đồ cũng nhanh đốt chính bản thân, trốn tránh nghiêng đầu lại không cẩn thận lộ ra lỗ tai đỏ bừng. Vân Dã đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, tay dặt lên lỗ tai đỏ, nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn từ khi nào học hư vậy, vậy mà thừa dịp lúc con ngủ lén chiếm tiện nghi của con?" Bạch Đồ hơi run, ấp a ấp úng nói: "Ta không có, ta không....." "Không có, vậy vừa rồi là ai hôn con?" Vân Dã cố ý nói: "Con rất hiếu kỳ, rốt cuộc là ai to gan dám chui vào tẩm điện Ma Quân động thủ động cước với con." Hắn hơi dừng lại hỏi: "Sư tôn thấy là tiểu bại hoại nào không?" Hắn càng nói như vậy, Bạch Đồ càng cảm thấy xấu hổ, y dúi đầu vào lòng Vân Dã, yếu ớt nói: "Đừng nói nữa..." "Được, con không nói." Vân Dã thống khoái đáp ứng. Không đợi Bạch Đồ thở phào liền nghe ngườ nào đó bình tĩnh nói: "Vậy không bằng tự sư tôn nói vì sao lại lén hôn con?" "Ta...." Vân Dã đột nhiên nâng mặt Bạch Đồ, buộc y nhìn thẳng vào mình, sắc mặt nghiêm túc: "Có phải sư tôn thích con đúng không?" Hô hấp Bạch Đồ bị kiềm lại, vô thức muốn trở về nguyên hình chạy trốn. Nhưng Vân Dã nhạy bén chế trụ cổ tay y, một tay kéo y vào lòng. Bạch Đồ bất ngờ không kịp đề phòng, ý niệm vừa mới xuất hiện đã biến mất trong chớp mắt. Ánh mắt Vân Dã sâu thẳm, nghiêm túc nói: "Không được biến trở về nguyên hình." Bạch Đồ chột dạ quay đầu yếu ớt trả lời: "Ta không..." Vân Dã nhìn thẳng đôi mắt Bạch Đồ, con ngươi nhạt màu hơi hoảng hốt mơ hồ thấp thoáng hơi nước, như con vật nhỏ bị thiên địch cắn trúng chỗ hiểm. Thanh âm Vân Dã mềm hơn, ôn nhu hỏi: "Sư tôn nói cho con biết, có phải người thích con không?" Bạch Đồ không dám nhìn hắn: "Rõ ràng con biết...." "Con không biết." Vân Dã cắt ngang: "Con muốn nghe chính miệng sư tôn nói ra." Hồi lâu Bạch Đồ vẫn chưa trả lời. Lâu đến tới khi Vân Dã muốn ép hỏi, rốt cuộc Bạch Đồ ngẩng đầu, nói voo cùng nhỏ: "Đúng..." Tim Vân Dã run lên. Bạch Đồ: "Thích con, rất thích.... Ta biết, thích của ta không đáng nhắc tới khi so với con, nhưng đối với con ta thực sự, thực sự..." Y dừng chút, nhắm mắt lại nói: "Ta thích con, Vân Dã." Vân Dã đột nhiên cúi đầu, hung hăng phủ lên đôi môi hơi khép mở. Hắn cường thế giam cầm người trong lòng, mắt đỏ lên như muốn trút hết yêu thương và khổ sở bao năm vào nụ hôn này. Bạch Đồ hỗn loạn, mãi tới khi cảm thấy khó thở mới vô thức đẩy con sói này ra. Vân Dã buông y ra, hơi thở bất ổn: "Xin lỗi sư tôn, con... con chỉ là rất vui, con chưa từng nghĩ tới có một ngày như vậy, con rất vui." Có thể nhìn ra hắn thực sự rất vui vẻ. Bạch Đồ hơi né về phía sau, tận lực xem nhẹ nhiệt độ đang tăng lên giữa hai người. Vân Dã bừng tỉnh vội vàng buông y ra ngồi dậy: "Xin lỗi, con không cố ý....Con, con đi tắm!" Hắn nói xong liền muốn rời khỏi, Bạch Đồ bắt lấy tay hắn: "Đừng." Chỉ là Bạch Đồ lập tức hối hận. Y chột dạ buông tay ra, ánh mắt nhìn sang một bên không dám nhìn sắc mặt người trước mặt như mất tự nhiên. Vân Dã mơ hồ phát hiện cái gì. Vân Dã tiến lên phía, quan sát y từ trên xuống dưới, thăm dò hỏi: "Sư tôn, có phải người cũng...." Bạch Đồ hận không thể đào một cái hang thỏ chôn mình. Được người trong lòng đối đãi như vậy, y có phản ứng rất kỳ quái sao, có cái gì để hỏi?? Vân Dã sắp điên rồi. Đối phương vẫn mặc y phục thuần trắng, vẫn là dáng vẻ Tiên Tôn như trong trí nhớ. Nhưng y vừa mới tỉnh n gủ, y phục lộn xộn lỏng lẻo không buộc tóc, tóc đen tản ra ở sau ót làm nổi bật gò má hơi đỏ càng thêm diễm sắc. Hết thế gian này có ai từng gặp bộ dáng chật vật như vậy của Tiên Quân Chiêu Hoa. Lại có ai có thể ngờ tới Tiên Quân Chiêu Hoa cao lãnh thanh tuyệt lại sẽ vì một nụ hôn của hắn.... Hô hấp Vân Dã lập tức nặng thêm. Hắn hơi nghiêng cơ thể về phía trước, từ trên cao nhìn Bạch đồ: "Con hỏi sư tôn sao người không nói chuyện." Bạch Đồ hoảng hốt nói: "Ta, ta không biết con đang nói gì, ta phải đi, Tiểu Hôi Cầu còn chưa ăn...." Vân Dã không cho y trốn, đưa tay chế trụ cổ tay y, cường thế kéo người về: "Có Chỉ Phong và Nam Kiều nhìn, con không đói được." Vân Dã ác ý tới bên tai Bạch Đồ nhẹ giọng nói: "Không phải sư tôn thường dạy Tiểu Hôi Cầu không thể nói dối sao, sao bản thân lại quên?" Hắn cách quá gần, lúc này Bạch Đồ không nhịn được muốn tránh, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Vân Dã không có chút ý định muốn buông y ra, ngược lại ôm y chặt hơn, đưa tay tham dò. Bạch Đồ: "!!!" Vân Dã cười: "Quả nhiên là sư tôn đang gạt người." "Không phải, con chờ chút, con..." Bạch Đồ nói không ra lời, động tác Vân Dã rất cường thế nhưng hiện tại y không có chút sức lực, căn bản tránh không được. Không bao lâu toàn thân y cứng đờ nhanh chóng xụi lơ. Hô hấp Bạch Đồ dồn dập, đuôi mắt ửng hồng. Vân Dã tiến lên hôn lên mắt y, cười nói: "Sao con cảm thấy sư tôn nhanh hơn lần trước?" Bạch Đồ đỏ mắt trừng hắn, trở mình đưa lưng về phía hắn. Vân Dã đuổi theo không buông lại gần, mềm nhũn nói: "Sư tôn, con còn rất khó chịu." Bạch Đồ hơi run không trả lời. "Sư tôn..." Vân Dã lại gần lõ tay y, thì thầm: "Đừng phớt lờ con a." Ngay cả sức giơ đầu ngón tay lên Bạch Đồ cũng không còn, đối phương vẫn hôn y còn không an phận chiếm tiện nghi. Đột nhiên động tác Vân Dã dừng lại. Hắn mở miệng thanh âm khàn khàn lạ thường vang lên bên tai Bạch Đồ: "Sư tôn, có thể chứ?" Bạch Đồ bị hắn làm khó nhịn không thôi nhưng Vân Dã thật sự muốn đợi y trả lời, hắn ngồi bình tĩnh nhìn y, không động. Mắt Bạch Đồ cũng đỏ, không chịu được quay đầu: "Ngươi nhanh lên!" Vân Dã nghiêng đầu cười, một lần nữa cúi đầu hôn y: "Này con không nhanh được a...." - ----- Ánh nến trong điện đã tắt hoàn toàn, có thị tòng tiến vào thắp đèn. Trong phòng rất tối, yên tĩnh không có chút động tĩnh như không ai ở. Nhưng không đợi thị tòng thắp đèn thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền tới từ trong nội thất. Thị tòng bị dọa sợ tới tay run, vừa vặn ánh nến sáng lên chiếu sáng hai thân ảnh đang đè lên phía sau tầng tầng lớp lớp màn che. Thị tòng không dám nhìn nhiều hơn, chạy trốn khỏi tẩm điện. Bạch Đồ hoàn hồn chỉ cảm thấy toàn thân như bị người tháo ra lắp lại. Y khó chịu động động cơ thể, giương mắt liền thấy người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt Vân Dã sáng đến đáng sợ trong bóng tối, ánh mắt sáng rực, lăn qua lăn lại hơn nửa đêm vậy mà một chút cũng không mệt mỏi. Lần đầu hai người gần gũi da thịt, Bạch Đồ bị tâm ma ảnh hưởng ý thức không rõ. Lần thứ hai y động dục, trong bụng đang mang hài tử, Vân Dã vô cùng ôn nhu với y. Nhưng lần này Vân Dã hoàn toàn không có nỗi lo, thuận theo tâm ý, lăn lộn Bạch Đồ suýt nữa mất nửa cái mạng. Thể lực sói yêu.... thật sự là quá đáng sợ. Bạch Đồ mệt mỏi tới một đầu ngón tay cũng không thể động, nhưng tinh lực sói con bên cạnh vô cùng tràn đầy, ôm y vừa ôm vừa hôn. Nếu không phải là nhìn y thực sự mau không được, thì hắn hận không thể lăn y lăn lại thêm mấy lần nữa. Bạch Đồ quay đầu đẩy Vân Dã còn hôn y ra, mệt mỏi nói: "Con còn làm ta sẽ chết." "Vâng, không làm." Vân Dã ngoan ngoãn đáp, bảo vệ bản thân: "Này thật sự không thể trách con, là sư tôn quá... được rồi, trách con, lần sau con sẽ chú ý." Bạch Đồ không trả lời, một lần nữa nhắm mắt xụi lơ mệt mỏi muốn ngủ. Người hại y thành bộ dáng này lại không chịu buông, Vân Dã cẩn thận hôn lên tai y, dính người tới muốn mạng. Bạch Đồ bị quấy rối tới không chịu được, đập vào vai Vân Dã đẩy người ra, mình thì đưa lưng về phía hắn. Vân Dã chỉ an tĩnh chút. Hắn thực sự không khống chế được bản thân. Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện bọn họ mới vừa làm, nghĩ đến những lời Bạch Đồ nói với hắn, Vân Dã liền không có cách nào tỉnh táo lại. Loại cảm giác này như độc dược làm người phát nghiện, không ngừng khiến tim hắn xao động không yên. Hiện tại dù nhảy xuống suối nước lạnh Lạc Hà Phong cũng không dập tắt được tà hỏa trong lòng. Vân Dã không chịu được, lần nữa cẩn cẩn thận thận dính lên, thì thầm bên tai Bạch Đồ: "Sư tôn có thể nói cho con biết người thích con từ lúc nào không?" Bạch Đồ không động, y mệt mỏi tới mắt cũng mở không ra, trả lời qua loa: "Tự mình nghĩ." Vân Dã thuận thế ôm người vào lòng, thanh âm ấm áp mềm mại: "Con nghĩ không ra, sư tôn nói cho con biết đi." "Đừng quấy rầy, ta muốn ngủ..." Ý thức Bạch Đồ mơ hồ, căn bản không ý thức được Vân Dã đang thừa cơ làm gì. Y tìm một tư thế thoải mái cho mình trong lòng Vân Dã, rất nhanh không động nữa. "Vâng, không quấy rầy." Vân Dã ôm chặt người trong lòng, cúi đầu hôn lên mắt y, ôn nhu nói: "Ngủ đi." Thời gian còn dài, chung quy có thể hỏi ra. Đợi tới khi Bạch Đồ tỉnh cũng không biết đã qua bao lâu. Y hoảng hốt mở mắt, Vân Dã đang tựa giường ôn nhu nhìn y. Thấy y tỉnh, Vân Dã cười với y: "Sư tôn ngủ có ngon không?" Bạch Đồ ngủ rất ngon, y đang định ngồi dậy thì cơn đau nhức từ eo truyền tới, y nhũn xuống suýt nữa ngã xuống. Bạch Đồ sợ hãi không thôi. Dù luyện kiếm ba ngày ba đêm cũng không đáng sợ như hiện tại. Sắc mặt y lúc đỏ lúc trắng, Vân Dã thấy y khó chịu dẫn đầu đỡ tay y: "Sư tôn cẩn thận." Vân Dã đỡ Bạch Đồ đổi y phục cho y, lại dẫn người tới trước gương, lấy ra một cây lược gỗ muốn buộc tóc cho y. Nhu thuận như vẫn là tiểu đồ đệ nghe lời trước kia. Nhưng trải qua tối hôm qua, Bạch Đồ hoàn toàn nhìn thấu sự xấu xa của đối phương, hoàn toàn không ăn dáng vẻ này của hắn. Răng lược lướt qua tóc đen, động tác Vân Dã rất chậm, đầu ngón tay dịu dàng vuốt lên sợi tóc mềm mại, kiên trì lại cẩn thận. ....Bạch Đồ đột nhiên nổi da gà. Sống lưng Bạch Đồ nhột nhột, y không được tự nhiên rụt cổ, nhịn không được mở miệng: "Vân Dã...." "Sư tôn?" Y nghĩ nghĩ hỏi: "Hiện tại Tiểu Hôi Cầu đang ở đâu?" Vân Dã nói: "Mới vừa rồi lúc sư tôn đang ngủ Tiểu Hôi Cầu có tới tìm sư tôn, thấy sư tôn còn chưa tỉnh lại nên để nó rời đi trước. Nếu sư tôn muốn gặp, con sẽ kêu người đưa tới." Bạch Đồ gật đầu: "Tốt." Có nhi tử bên cạnh, ít nhất đối phương không thể ngây ngấy. Cũng không lâu lắm Tiểu Hôi Cầu được thị tòng dẫn tới tẩm điện. Nhãi con vốn dính Bạch Đồ, từ khi tới đây mức độ quan tâm bé của Bạch Đồ rơi xuống nhanh chóng. May mà nhãi con đủ hiểu chuyện, không khóc nháo, chỉ là ủy khuất là không thể thiếu được. Vừa thấy Bạch Đồ, Tiểu Hôi Cầu lập tức ủy khuất lôi kéo chỉ trích y: "Cha ngủ thật ngon, Tiểu Hôi Cầu đã tìm cha tới ba lần ngao!" Bạch Đồ trừng Vân Dã, trấn an nói: "Xin lỗi, cha hơi mệt mỏi." "Con biết..." Bạch Đồ ngẩn ra: "Con biết?" Tiểu Hôi Cầu: "Bởi vì vừa nãy a cha nói cho con biết, cha và a cha chơi đùa mệt mỏi nên cần nghỉ ngơi, cho nên Tiểu Hôi Cầu mới về chờ." Bạch Đồ mới thở phào nhẹ nhõm liền nghe Tiểu Hôi Cầu hỏi lại:"Nhưng cha và a cha chơi cái gì nha, có phải chơi rất vui không, Tiểu Hôi Cầu có thể chơi cùng không ngao?" Bạch Đồ: "..." Vân Dã: "..." ※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※ Vân Dã: Nhi tử a, thực ra con từng chơi chung, chỉ là con không nhớ thôi:) Bạch Đồ: A a a a ngươi đang nói cái quái gì ¥%... &* (bị tức tới nói năng lộn xộn)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]