Lần đi này Vân Dã đi hơn một tháng.
Trước đó hắn còn thường gửi thư cho Bạch Đồ, nói rõ tình huống gần đây của mình và Ma Uyên. Nhưng dần dần ngày gửi thư càng lâu, cách lá thư trước đã qua hơn năm ngày.
Bạch Đồ ngồi trước bàn nhìn chân trời gió êm sóng lặng, mơ hồ cảm thấy bất an.
Ma Uyên nội loạn nằm trong dự đoán của y. Từ khi tiền nhiệm Ma Quân chết, Ma Uyên bị phong bế hơn mười năm, nội bộ trong Ma Uyên đã chia năm xẻ bảy mỗi người xưng doanh, muốn thống nhất nói dễ hơn làm.
Lần này Vân Dã trở về đương nhiên gặp nguy cơ trùng trùng.
Bạch Đồ nhìn sách lại một chữ cũng không đọc vào được.
Y quá lo lắng.
Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, thân thể nho nhỏ chạy từ ngoài vào: "Cha!"
Những ngày qua Tiểu Hôi Cầu cao hơn không ít, nhìn qua như đứa trẻ bốn năm tuổi ở dân gian.
Bé chạy đến bên cạnh Bạch Đồ giơ vật trong tay cho y.
Đó là một cục lông đỏ như lửa, thân hình gầy nho nhỏ, vừa vặn nằm trên hai bàn tay đang nâng lên của Tiêu Hôi Cầu. Lông tơ xinh đẹp dính không ít bùn đất lá cây, nhìn qua có chút bẩn thỉu.
Là ấu thú Hồng Hổ.
Hồng Hồ bị Tiểu Hôi Cầu ôm vào trong tay, không biết là vì lạnh hay sợ hãi mà run run nhỏ giọng nức nở.
Bạch Đồ: ".."
Có thể làm một con hồ ly sợ như vậy, tiểu gia hỏa này quả nhiên không phải con thỏ hợp tiêu chuẩn.
Bạch Đồ hỏi: "Con bắt hồ ly tới làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-duong-thai-cua-tien-ton-bach-tho/1797926/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.