Bạch đồ vội vàng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, Vân Dã ôm Tiểu Hôi Cầu trong lòng bàn tay, người sau đưa lưng về phía y, khóc tới toàn thân không ngừng run rẩy.
Bạch Đồ căng thẳng đi nhanh tới cạnh bàn:"Sao vậy?"
Vân Dã nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tiểu Hôi Cầu, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa:"Sư bá đi?"
"Ừ, đi." Bạch Đồ gật đầu, sờ sờ đầu Tiểu Hôi Cầu, ôn nhu nói:"Cha tới, đừng khóc nữa."
Y hỏi Vân Dã:"Vừa nãy không phải còn rất tốt sao, con bắt nạt?"
Vân Dã vội vàng giải thích:"Không phải con. Ai bảo sư tôn nói chuyện với sư bá lâu như vậy, Tiểu Hôi Cầu lâu không thấy người, đương nhiên nhớ người."
Như phối hợp theo lời hắn, Tiểu Hôi Cầu lập tức kêu gào to hơn.
Bạch Đồ vừa đau lòng vừa buồn cười, vội vàng ôm Tiểu Hôi Cầu vào lòng. Nhưng vừa quay đứa nhỏ lại, Bạch Đồ lập tức phát hiện không đúng.
Thỏ nhỏ khóc rất lớn nhưng trên mặt rõ ràng không có giọt nước mắt.
Tiếp xúc ánh mắt Bạch Đồ, Tiểu Hôi Cầu sặc, lập tức thu lại dáng vẻ kêu khóc, chột dạ chôn đầu trong lòng bàn tay Bạch Đồ, cuộn mình thành quả cầu lông ngắn.
Bạch Đồ nhìn Vân Dã.
Vân Dã không tự nhiên dời ánh mắt.
Bạch Đồ đặt Tiểu Hôi Cầu lên bàn.
Tiểu Hôi Cầu vừa lấy được tự do lập tức trốn phía sau mu bàn tay Vân Dã, nhỏ giọng chờ mong:"Anh ô.", lại quên thu hồi lỗ tai dựng thẳng.
Bạch Đồ bất đắc dĩ cười cười, hỏi:"Rốt cuộc hai người làm sao vậy?"
Vân Dã không trả lời.
Bạch Đồ không hỏi thêm nữa, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-duong-thai-cua-tien-ton-bach-tho/1797923/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.