(Quay xe)
Cách nơi đóng quân không xa, hai thân ảnh nhanh chóng xuyên qua rừng cây.
"Duẫn, Duẫn sư huynh...." Sắc mặt Cảnh Ngạn trắng bệch, vươn tay kéo Duẫn Thiếu Dương:"Chúng ta thật sự phải bỏ bọn họ lại?"
"Thì sao? Ta đã nói với sư đệ rồi, bọn họ không thật sự chết đi." Duẫn Thiếu Dương không nhịn được quát lên:"Lề mềm chậm chạp, sao có thể làm đại sự?"
Cảnh Ngạn co rúm:"Nhưng, nhưng...."
"Không có nhưng nhị gì hết, nếu sư đệ không muốn vậy thì ở đây đút Yêu Thú ăn đi."
Gã vừa dứt lời, rừng cây phía trước hai người có một bóng người đi ra.
Y phục phát sức (trang sức trên người) không loạn một chút, trường kiếm trong tay ngửa ra, chảy xuống từng giọt máu.
"Muốn đi đâu?
Hắn nhướng mi, yêu quang khiếp người trong mắt vẫn chưa tản đi.
Hai người cả kinh, Duẫn Thiếu Dương không dấu vết lui về phía sau nửa bước, ngăn Cảnh Ngạn ở phía sau:"Sao ngươi lại ở đây?"
Vân Dã hỏi ngược lại:"Ngươi nghĩ thế nào?"
Duẫn Thiếu Dương cau mày, tay phải lặng lẽ tìm kiếm trong lòng mình nhưng đột nhiên sửng sốt.
Không có.
"Ngươi đang tìm cái này sao?" Vân Dã như lơ đãng hỏi.
Hắn giơ tay lên, đầu ngón tay đang cầm một cây sáo ngọc.
"Ngươi...." Duẫn Thiếu Dương kinh ngạc trợn to mắt, khó tin nói:"Ngươi vậy mà đánh cắp sáo ngọc của ta?!"
Gã luôn đem sáo ngọc theo bên cạnh, người nọ đánh cắp từ lúc nào chứ?
Vân Dã cũng không giải thích, ngón tay chậm rãi miêu tả sáo ngọc, thong thả nói:"Nếu ta không nhìn lầm thì vật này hẳn là vật của Ma tộc?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-duong-thai-cua-tien-ton-bach-tho/156299/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.