Quý Tự vừa dứt lời, ngay cả nhân viên làm ca đang dọn dẹp mớ hỗn độn bên cạnh cũng run tay, khiến những viên đá trên xẻng rơi lạch cạch xuống đất.
Anh và chàng thanh niên áo khoác vô thức nhìn sang, nhân viên làm ca bị nhìn ngắm một cách chuyên nghiệp đóng máy làm đá lại. Người này thần sắc tự nhiên, gật đầu xin lỗi hai người, rồi cầm cây chổi dưới cửa sổ quét dọn quầy bar, điều chỉnh biển hiệu thành trạng thái đóng cửa, động tác vô cùng tự nhiên chạy ra sảnh chỉnh lý những chiếc bàn bừa bộn do khách bỏ lại.
Giờ thì quầy bar chỉ còn lại hai người họ.
Chàng thanh niên áo khoác uể oải trách móc: “Anh đã dọa cậu ấy sợ rồi. Cậu ấy chỉ là một nhân viên hậu cần bình thường, không có tâm thái để đối mặt với kẻ sát nhân cuồng loạn đâu.”
Thực ra, anh ta cũng bị dọa sợ, nhưng tục ngữ nói rất đúng, sự so sánh tạo ra sự khác biệt. Trong loạt biểu hiện điềm tĩnh của nhân viên làm ca, vẻ mặt trống rỗng thoáng qua của anh ta lại trở nên hết sức bình thường, ít nhất là bình thường hơn so với Quý Tự với vẻ mặt không cảm xúc dọa người.
“Còn lý do tôi tìm anh, thực ra cũng rất đơn giản.” Chàng thanh niên áo khoác sắp xếp lại lời lẽ, động tác của anh ta lờ mờ lộ ra sự kháng cự không muốn đến quá gần ‘gậy golf’. Thế nhưng sáng sớm tinh mơ, quán bar vắng tanh như chùa Bà Đanh, Quý Tự là sát thủ đầu tiên đến để *chạy deadline sáng sớm*[1], dùng thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-dong-vai-trong-trinh-gia-lap-phan-dien/4914921/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.