Khoảng sáu giờ chiều, cánh cửa sắt của xà lim được mở ra, các cai ngục đẩy nhóm người mặt mũi bầm dập vào bên trong.
Nơi đây không có cửa sổ, lối ra vào duy nhất là cánh cửa chính, không gian chưa đầy mười mét vuông, một phần diện tích đã bị bồn cầu chiếm mất, nhỏ đến mức nếu đặt một chiếc giường đôi thì người ta chỉ có thể đi sát vào tường. Một nhóm người bọn họ ngồi xuống, hầu như không còn chỗ trống, huống chi là phải ngồi thiền một tháng ở đây.
Thông thường mà nói, nhà tù nên tách biệt các tù nhân, để sự cô độc tách rời khỏi con người dày vò họ đến mức phải suy ngẫm về lỗi lầm. Nhưng Giám ngục trưởng lại có suy nghĩ riêng, ông ta đã đơn giản hóa quy trình, chuẩn bị một màn tiêu diệt con người kiểu chơi game xếp hình [1].
Tiếng động truyền đến từ lỗ đưa đồ ăn, rõ ràng chưa đến giờ ăn, nhưng các cai ngục lại đặt thứ gì đó lên trên. Anh ta đẩy chiếc khay, khiến nó trượt qua lỗ đưa đồ ăn vào trong.
Mọi người chống tay xuống đất đứng dậy, nghi hoặc nhìn thấy một đôi đũa sắt, một bộ dao dĩa bày trên chiếc khay, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới đèn huỳnh quang.
“Giám ngục trưởng bảo tôi nói với các anh chị.” Người bên ngoài dùng giọng điệu tẻ nhạt đơn điệu lặp lại, nhưng bọn họ vẫn có thể nghe ra thú vui b*nh h**n độc đáo của Giám ngục trưởng, “Sáu giờ rưỡi sẽ dọn cơm đúng giờ, nhưng ông ấy không ngại đưa trước cho các anh chị dụng cụ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-dong-vai-trong-trinh-gia-lap-phan-dien/4914909/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.