Sau khi nghe loáng thoáng câu chuyện cười đen tối của giám ngục về việc đưa người trực tiếp xuống địa ngục, Quý Tự cuối cùng cũng cho Vệ Niên rời đi. Lúc này, còn hai mươi phút nữa là đến bốn giờ, nhưng nhà tù Nguy Địa nằm ở phía tây nhất vùng ngoại ô, từ chỗ Quý Tự đang ở để đến đó, ít nhất phải đi ngang qua cả một thành phố, Vệ Niên đi bộ mất hơn hai tiếng.
Thế là, chưa đầy năm phút sau, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Vệ Niên mặt dày mày dạn chạy về, bám vào cánh cửa mà r*n r*: “Cho tôi mượn ít tiền xe với, ông chủ! Ông chủ! Anh không nỡ nhìn tôi chết trên đường biến thành pháo hoa đâu nhỉ.”
Có những người, không những không trả nổi tiền đặt cọc phí dịch vụ, mà ngay cả tiền taxi cũng bắt bên B chi trả.
Tiếng gõ cửa dồn dập như đòi mạng, Quý Tự không thể chịu đựng thêm nữa, đẩy cửa ra. Anh tựa vào khung cửa, đôi mắt đen phía sau cặp kính nhìn Vệ Niên từ trên cao xuống. Vệ Niên rất thản nhiên móc túi rỗng tuếch cho Quý Tự xem, như thể đang nói: ‘Tiền trong túi tôi còn ít hơn cả tự do chưa từng tồn tại’.
Mãi lâu sau, Quý Tự gọi cho bên A nghèo kiết xác một chiếc xe.
Trước khi đi, Vệ Niên đưa khẩu súng lục còn sáu viên đạn cho anh, quyến luyến dặn dò: “Tôi dùng nó để trừ tiền xe trước, đợi sau khi ra tù sẽ đến tìm cậu chuộc lại.”
“Không cần đâu, nó không có giá trị cao đối với tôi,” Quý Tự lạnh nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-dong-vai-trong-trinh-gia-lap-phan-dien/4914905/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.